Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

27 thg 10, 2016

Vụng Dại Một Đời Thôi


Kiều Giang

Khi em đến,
hương thu về muôn ngả.
Nay em đi,
thu rũ chết trên đồi,
Chiếc lá vàng,
không đủ nghĩa đơn côi,
Cây góc phố,
thu phơi màu tóc úa.


Thời gian trống,
vạt nắng chiều góa bụa,
Gió đi hoang,
tóc phố nhuộm mây trời,
Em có biết
mùa thu không về nữa,
Nhớ ngập hồn, chiều lạnh áo đông phơi.


Đường muôn ngả,
người về đâu, mắt biếc,
Trời còn xanh,
dòng sông cũ còn trôi ?
Ta ru mãi
mảnh trăng hờn lỗi hẹn,
Để nhớ hoài lời thề nguyện em tôi.


Ngồi lại đêm nay,
trên vách, bóng mình trôi,
Ly rượu cạn,
vơi theo đời lãng tử,
Chiếc bóng vỡ
trên mảnh hồn lữ thứ
Xin gửi người, vụng dại một đời thôi…
SG 12-9-2016

21 thg 10, 2016

Nỗi Đau Mất Biển

Kiều Giang

Đất nước bốn ngàn năm, biết mấy nỗi đau,
chưa có nổi đau nào bằng nổi đau mất Biển,

Lạc Long Quân
xưa gạt nước mắt nắm tay vợ giã từ, dẫn năm mươi con đi về biển Đông,
đâu nghĩ ngàn năm sau, cháu con lại thế,
anh tự hào chi, từ nỗi khốn cùng ?


Giữa biển Mẹ mênh mông,
anh ngư dân, với chiếc thuyền nan,
không sợ hàng vạn chiến thuyền hung hăng của giặc,
nay giữa tiệc rượu ngon, anh đưa tay ra bắt,
một mình formosa lại đuổi hết họ lên bờ?


Biển bơ vơ,
Ngư dân bơ vơ,
lại được khuyên đi làm việc khác,
“Rừng vàng biển bạc”
Âu cơ ơi, bây giờ Người lại khóc, vì ai ?

Còn anh, anh nói chi
trong nỗi bi hài mất Biển…?

SG 8-9-2016

16 thg 10, 2016

Một Kiểu Hành Xử Côn Đồ Cấp Nhà Nước Của Trung Cộng


Chuyên mục NHỮNG ĐIỀU TRÔNG THẤY...- Kiều Giang

Ngày mồng 3-9-2016, Tổng Thống Mỹ Barac Obama đến Hàng Châu Trung Cộng để chuẩn bị tham dự cuộc họp cấp cao các nước kinh tế mới nổi G20.
Khi chuyên cơ chở Tổng Thống Mỹ đáp xuống sân bay Hàng Châu, nhân viên sân bay không chịu đưa cầu thang rời đến đón, Tổng Thống OBAMA buộc phải xuống bằng cầu thang riêng ở dưới bụng máy bay. Chẳng những thế, nhân viên an ninh Trung Cộng còn không cho phóng viên báo chí trong đoàn ngoại giao Mỹ tác nghiệp, kể cả bà Susan Rice, cố vấn an ninh quốc gia của Tổng Thống cũng không được đến gần. Tên cầm đầu an ninh của Trung quốc còn tuyên bố với nữ nhân viên an ninh Mỹ rằng “ đây là sân bay của tôi, đây là đất nước của tôi”.
Trong khi, trước đó không lâu, Trung Cộng, khi đón Thủ tướng Ấn Độ Narenda Modi, tổng thống Nga Putin, nữ Tổng thống Hàn quốc Park Geun Hye, và ngay sau đó là bà thủ tướng Anh Theresa May, đều dùng cầu thang rời có trải lảm đỏ.
Trong thông lệ ngoại giao quốc tế, có lẽ đây là trường hợp vô tiền khoáng hậu, một SỰ TRẢ THÙ VÔ CÙNG HÈN HẠ CỦA MỘT TÊN CÔN ĐỒ CẤP NHÀ NƯỚC.
Không biết ông Tập Cận Bình có còn nhớ người Mỹ đã tiếp đón ông như thế nào khi ông thăm Mỹ hay không?
Chưa hết, hôm sau, trong buổi hội đàm cũng như trong buổi ăn tối mà Tập mời ông Obama, quan chức an ninh Trung Cộng cũng giảm dần từ 6, xuống 3, cuối cùng xuống 1, các nhà báo Mỹ vào tác nghiệp. Búc xúc quá, trưởng đoàn báo chí của Tổng thống Obama phải thốt lên “ các anh thay đổi ý xoành xoạch”.
Thế mới biết người đứng đầu nhà nước Trung Hoa XHCN anh em, là một người văn minh đến cỡ nào, có bằng một tên CÔN ĐỒ QUỐC TẾ hay không?
KG - SG 6-9-2016

(Tổng Thống OBAMA xuống bằng cầu thang riêng dưới bụng máy bay)


8 thg 10, 2016

Những Bước Chân Tình Cờ Của Tồn Tại - Tùy bút Kiều Giang


Tồn tại ơi, em vẫn như con chim, hót rộn rã trong lòng ta, trong
bài thánh ca buổi sáng, trong tiếng chuông chùa rớt xuống thiên thu, em hót trong bình minh buổi sơ nguyên, hót trong lòng trang dã sử, hót trong nghi ngại cuộc tồn sinh, hót trong thời khắc khai nguyên Hy Lạp, hót trong trầm mặc thành quách La Hy, hót trên bước chân bi tráng của đại hùng binh Alexander đại đế, em hót trong những bước đi lạnh lùng của những hạt hạ nguyên tử Heisenberg, em hót theo những bước chân của trang sử tình cờ, tiếng hót của em sẽ cùng ta đi đến tận cùng của vĩnh cửu,


Tồn Tại ơi, sao em không chịu yên lặng, mà mãi mãi thích thú gửi vào hồn ta, gửi vào mùa thu vàng, những nốt huyền ca rời rạc, nhưng em lại không chịu gửi cho ta bản hợp xướng, cái bí mật của một giai điệu vũ trụ tuyệt vời, thì làm sao ta biết được từng thanh âm của tạo tác,
Em không cần đến sự giúp đỡ của Chúa ư, hàng tỉ tỉ thiên hà kia đã không cần đến bàn tay Chúa , nhưng em đã không chịu giải mã cho ta, vì sao chỉ duy nhất một hành tinh của ta biết gọi tên em, gọi tên Tồn Tại?
Liệu còn có một thế giới khác mà Chúa đã giấu trong bàn tay đầy quyền năng của Người, cũng được gọi tên Tồn Tại như ta không, một khẳng định của Giordano Bruno muốn vinh danh Chúa, nhưng lại bị giáo hội thiêu sống ông trên giàn hỏa?


Tồn tại ơi, em đi qua thời gian, bước chân em vẫn kéo theo nụ cười và nước mắt, tủi nhục và vinh quang, Tại Thể Heidegger lung linh giữa vành khăn tang và vòng nguyệt quế suốt mấy ngàn năm mắt lệ điêu linh,
Dòng sông đời vẫn miên man chảy dưới những bước chân em, ánh bình minh vẫn cười trong vòng tay em, buổi hoàng hôn vẫn đắm đuối trong giai điệu bất tuyệt của em, còn ta vẫn ngước nhìn theo những bước chân của em đang tạo ra một vũ điệu lung linh đầy trắc ẩn, hoan lạc và khổ đau, tồn sinh và hủy diệt, vô hạn và hữu hạn, diệu hữu và hư vô, ôi, tất cả chỉ là những bước chân tình cờ của em, của Tồn Tại, không có điểm khởi đầu và cũng chẳng có điểm cuối cùng.

SG 2-9-2016

Bình luận

3 thg 10, 2016

Mùa Thu Chết - thơ Kiều Giang


Mùa thu chết,
gửi hờn trên đỉnh gió,
Cho ngàn năm,
cổ mộ khóc điêu linh,
Ta ngồi lại,
bóng chiều hoang mắt phố,
Xưa một lần,
rồi vĩnh viễn hư không

SG 31-8-2016