Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

27 thg 6, 2017

Bức Phù Điêu Lãng Mạn


thơ Kiều Giang

nham thạch tuôn trào
đổ xuống đồng xanh
con chim trào huyết gọi bình minh
vắt vẻo ngợi ca thân phận

Eva trở về trần gian
lật ngửa bóng đêm
dao chém vào khoảng không
những tia chớp siết cổ Adam
màu đêm nhầy nhụa
 thách thức tồn sinh

những chiếc đinh đóng vào ký ức
tương lai rỉ máu từng ngày
mắt khuya chưa chịu chết
gió cười trên phiến lá xanh

động hoa chảy tràn bi kịch
nến quỳ loang lổ đêm
qua suốt mùa giai nhân
kim cương thành than trả về dĩ vãng

Ai siết gông cùm chữ nghĩa
chảy máu văn chương để trả nợ mấy đồng xu
trên lưng mùa thu
thi nhân bao lần gục ngã
dưới chân bức phù điêu
còn lãng mạn đến bao giờ.

25 thg 6, 2017

Vô Đề


Kiều Giang
Trăm năm hương lửa bay theo gió,
Còn chút lòng son gửi thế gian.
Ngoảnh lại, đầu xanh rày đã bạc,
Đường ra biên ải kiếm cung tàn…
Sài Gòn tháng 4-2017

24 thg 6, 2017

Tấm Gương

      

              Truyện ngắn  Kiều Giang

       Đã mấy mươi năm, hắn vùi mình trong căn nhà hầm đầy bí ẩn. Không phải thiên đường, nhưng cũng không phải là địa ngục, một nơi, đối với hắn, hình như không còn có khái niệm thời gian. Năm tháng đi qua chậm chạp hững hờ khô khốc. Hắn sống ở đây không biết là đã bao nhiêu năm, chỉ biết rằng từ khi hắn còn thơ dại cho đến nay hắn chẳng còn giữ nổi sợi tóc nào đen. Mỗi ngày chỉ làm mỗi công việc, thắp nhang, đốt đèn, và thực hiện nỗi đam mê không cưỡng nổi, cắm cúi trên trang sách bao giờ cũng viết dở . Không ai biết hắn đã viết những gì, nhưng chồng sách đã cao nghệu, thấm đẫm màu thời gian. Ngoài kia, nghe đâu thiên hạ vẫn gọi hắn là nhà văn, nhưng hắn không tin mình có phải là nhà văn hay không, hắn không biết mình có thật sự hiện hữu trên thế gian này hay không, nên nhà văn hay không phải nhà văn, với hắn, đều không có nghĩa gì. Điều quan trọng đối với hắn là cần phải viết, viết về sự bí mật của căn hầm, của tấm gương và của những những câu hỏi về sự hiện hữu hay không hiện hữu của hắn. Hắn vẫn viết và chờ đợi một điều thiêng liêng duy nhất mà cha hắn dặn dò, là soi mình cho được vào chiếc gương treo trên bức tường đất kia, một tấm kính mà bao nhiêu năm nay, vẫn bóng loáng, nhưng cũng chỉ có một màu đen lặng câm như căn nhà hầm hắn ở. Căn hầm như một viện bảo tàng lịch sử gia tộc hắn, chứa hàng ngàn tấm ảnh ông bà tổ tiên, nó chỉ có hai ngả thông lên trên là cái cầu thang đất và một ống thông hơi ngay trên đầu của những chiếc bàn thờ đã đen xỉn màu của tháng năm. Hắn ôm cái màu âm khí đó đã gần trọn đời người, nhưng bí mật của điều hắn chờ đợi vẫn chỉ là một bí mật. Suốt ngày hắn làm bạn với nó, và với tiếng hát và tiếng thở dài của loài con trùng, lạnh lùng, vụn vỡ. Lão nô bộc già  câm điếc  vẫn chỉ như một chiếc bóng di động, lặng lẽ và vô cảm.

        

12 thg 6, 2017

Mộng Du


Truyện ngắn Kiều Giang
thế là hắn mắc phải căn bệnh mộng du, từ khi nào hắn không biết, chỉ biết rằng, hễ cứ nhắm mắt là hắn thấy cha hắn đã chết nhiều năm, trở về dẫn hắn đi ngao du trong cái thế giới đầy quyền lực của ông ta,

9 thg 6, 2017

Tiếng Hát Của Dòng Sông Ở Trọ


Kiều Giang

Đã bao năm em đưa anh về giấc chiêm bao kỳ bí , 
thuyền em êm đềm trên dòng sông xanh tuyệt mỹ
và những dỗi hờn em lấp cả sắc vàng thu.
Ngày vui em đã cười ngập cả nắng mai,
còn ta thì vác trên lưng thân phận làm người
cùng tình yêu em, gập ghềnh đi qua thế kỷ,
bàn tay nào mộng mị giữa hồn ta.
Mùa thu đọng lại trên nụ cúc vàng, đêm hôn mãi vầng trăng
ta hát ngàn năm trên bến bờ hoài vọng,
thương em bâng khuâng tận biển rộng sông dài
Đêm nào ta cũng neo thuyền trên bến sông đợi chờ người con gái
ngồi ngắm mây trời lãng đãng,
giận hờn ta vì mấy ngôn từ lãng mạn của trần gian.
Em đâu biết rằng hồn anh một thuở đi hoang
gặp em giữa những đam mê dưới bóng thời gian huyền thoại,
Cõi văn chương, em rủ ta ở lại làm người.
Thuyền em mãi mãi rong chơi,
ta ôm nỗi nhớ hoang vu, làm sao trả lời với gió,
tiếng thở dài của em làm bão tố giữa trời xanh.
Có những cánh hoa
nở trong trần gian,
có những bóng mây
bay qua đời anh,
nhưng chỉ có mình em dạy cho anh tiếng hát của dòng sông,
để anh hát trong chiều sương,
anh hát trong màn đêm,
vô thường…
SG 29-3-2017