Thơ Kiều Giang
Một ngày biển xanh nói với ta,
rằng em đang ngồi mơ mộng bên bờ trăng,
nhớ về một mùa thu xa xăm đam mê hờn dỗi .
Cơn mưa hồng mùa thu năm nay
muốn mở cửa hồn em
để rắc lên những hạt bụi vàng,
nói rằng đã trăm năm máu xương dành dụm,
nhưng em lại một mực khước từ.
Em thẫn thờ trải tim mình lên sóng,
gánh cô đơn đi về biển xanh,
ngất ngây theo từng cơn gió lộng,
giã từ ánh mắt sắt máu cuồng say.
Những cơn gió thối qua ký ức của loài chim,
mang theo tình em,
bay vào biển thẳm mênh mông,
bỏ lại một trời hương hoa dĩ vãng,
có ai hiểu được giọt hồng mùa thu sáng nay,
đang gánh trên lưng nước mắt hay nụ cười?
Đêm nay ta lặng lẽ đi tìm giấc mơ em,
trôi theo đám mây trần gian
ngàn năm gánh nỗi ưu phiền.
Ta thấy em ngồi hát với vầng trăng,
rằng em không còn tin
vào những tràn cười dâng lên từ ánh mắt cuồng điên,
từ những đợt sóng người máu nóng
phủ lên cốt nhục tình thâm,
phủ lên lòng trắc ẩn
phủ lên ngàn năm của non nước gập ghềnh,
Em mỏi mòn tìm lại thưở thần tiên
trong tay non nước mẹ hiền,
ngan ngát hương hoa.
Em nói cùng ta,
cánh gió mới của mùa thu thổi qua trần gian
đã làm tung cát bụi vô thường,
phủ mờ nét văn chương mà bao năm
em đã đổi bằng cơm áo,
ánh sao vàng phủ màu hư ảo
lên giấc mơ em ấp ủ muôn đời.