Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

30 thg 6, 2018

Ru Con Sóng Ngàn Sau


Kiều Giang
tay ta níu khoảng trời riêng mây trắng,
qui nhơn ơi, mùa ảo vọng cô miên
bên kia trời, có phải là đôi mắt em,
đôi mắt tựa lên màu sương bát nhã,
biển còn đó, tiếng cười thơm trong gió,
hoàng hôn xưa, ta còn nợ tinh khôi,
tôi hỏi ai, hay là tôi hỏi tôi,
con sóng ngàn khơi nhớ trăng vơi Thi Nại
ơi con sóng, em về đâu mà vội,
hãy chờ ta, còn con nước mùa sau,
khi ta xa em, đau hoài con sóng đợi,
sóng nhớ ai, mà sóng lại bạc đầu,
nay ta về, thương vạt nắng đơn côi,
quỳ hôn lên những tháng năm thổn thức,
ơi con sóng, vỗ hoài trong ký ức,
ta bên cầu, ru con sóng... ngàn sau…
QNh Tháng Giêng Mậu Tuất 2018

Chỉ Xin Người Ở Lại Trong Giấc Mơ Ta


Kiều Giang
Đêm nay, ta lắng nghe tiếng trở mình của những cánh hoa luyến tiếc mùa thu và nguyền rủa cơn gió bấc của mùa đông nghiệt ngã, thổi qua giấc mơ ta, một thời rơm rạ không em.

Đã bao năm, ta lang thang vào câu chuyện cổ tích yêu thương,
trong khắc khoải hoàng hôn, hồn ta mang đầy thương tích,
bao mùa lưu lạc
giữa huyễn hoặc trần gian.

Ta vẫn khờ khạo tin vào sự bất tận của trái tim, bên kia đám mây đen là một khung trời bình yên sáng sủa, như cánh chim vô tư bay qua bầu trời nhung lụa,
hương sắc mùa xuân.
Ta chỉ xin được vắt kiệt con tim, dẫu chênh vênh trần thế ,
tận cùng dâu bể
đêm đêm làm chim Tinh Vệ
cõng những vần thơ xanh vá duyên nợ đời người.
Em mãi mãi lặng thinh trên vầng trán đơn côi,
còn ta đi góp nhặt những tặng vật ở nơi cùng trời cuối đất,
dành dụm cho em trong thao thức đợi chờ , bơ vơ tháng năm phiêu bạt,
mỏi mắt hoàng hôn.
Có phải em nói rằng đã cho ta những ân sủng thế gian,
mà em chưa từng trao gửi cho ai,
có phải thượng đế trói buộc hình hài chúng mình muôn kiếp,
cạn cho nhau dòng nước mắt và tiếng hát muôn trùng.
Nếu như thế, người ơi, ta chỉ xin một điều nhỏ nhặt:
cuối cùng, xin người ở lại trong giấc mơ ta.

Thích

20 thg 6, 2018

Trong Khao Khát Tình Cờ


Kiều Giang
ta hôn lên làn môi lạnh của thời gian,
cởi áo treo lên bờ trăng chờ người muôn kiếp,
chưa biết bao giờ cây rừng khuya thức giấc,
đưa em về cùng giọt nắng gian nan,

muôn nẻo tình cờ thăm thẳm trần gian,
cũng đưa con sông gập ghềnh cuối lối,
em ơi, con trăng xưa, sao em đành vội,
ta trót đam mê trong khao khát tình cờ,
rồi một lần ta tự thấy mình bơ vơ,
khi con nuớc chảy qua cầu cũng vội,
một mình ta, hoàng hôn rồi, đứng đợi,
bình minh xưa, thầm lặng đến muôn trùng,
ta bây giờ còn ghé bờ môi hôn,
lên bước chân em tình cờ bất tận,
em như ngẫu nhiên, con đường xa lận đận,
trái tim nào còn dấu chặt cô đơn…
Còn chút khát khao, còn chút dỗi hờn,
sông còn chảy, biển còn gào thăm thẳm,
ta mãi bước đi, con đường xa vạn dặm,
ngẫu nhiên em, giữa câm lặng khôn cùng…
SG 25-3-2018

15 thg 6, 2018

Bầu Trời Và Nghĩa Trang Con Chữ



Tùy bút Kiều Giang

nàng bước ra từ chốn hồng hoang với những nơ-ron xám tinh anh,
nàng bảo ta lục lọi trong ẩn ức libido, vì nàng ghen với những Mona Lisa trong hồn ta, nên nàng bắt ta phải phơi bày cái ký ức hoang dã của ta ra trước mắt nàng tất cả những hình thù của loài âm mao chất chứa trong thiên đường và ngục thất mà ta tự xây trên bước đường du mục, qua tuyết băng, sa mạc, qua từng ngày khô khốc,từng đêm thức trắng nồng nàn, nhưng ta không có những Mona Lisa để cho nàng xem, ta chỉ còn trong hồn những con chữ, vừa lượm ở ven đường, mà có khi, con người cũng đã lãng quên,

ngày hoang, đêm hoang, ta chắt chiu từng con chữ như những con ốc muôn màu long lanh vớt lên từ lòng biển sâu câm lặng, dành để làm chuỗi hạt đeo vào cổ nàng, hóa thân thành những vần thơ chắp cánh cho nàng bay lên,

nhưng nàng bảo rằng, trong thế giớ đảo điên, chênh vênh bóng chim trên nền trời đầy gió bão của kim tiền và gươm giáo, hận thù, những vần thơ kia sẽ nổi trôi lạc lõng, xin chàng hãy cởi chuỗi ngọc ra khỏi cổ em,
không đâu em, ta sẽ trở về lượm lặt những chữ nghĩa còn tiếc thương tiếng chim của những sớm mai hồng vương trên mái tóc, dành dụm cho sự cứu chuộc của thời mạc vận giống người, để ta đi tìm về siêu nhân trong mắt Nietzsche, ta lại ngồi bên nàng mà chữ nghĩa rẩy run phủ lên người nàng thành những viên ngọc trai lóng lánh,
ta đưa nàng đi tìm lòng vị tha trong con chữ, để bom hạt nhân và quyền lực không trở thành một thứ đạo đức mù lòa, nghệ thuật trở nên phù phiếm và phật chúa chỉ là lừa bịp viễn vông,không tu chính tâm linh, cuộc tồn sinh sẽ trở nên vô nghĩa, ta trở về đồng cỏ mịn xanh, ngát hương hoa dại, để ta yêu nàng như yêu con chữ từ thời bập bẹ nguyên sơ,
rồi từng ngày, ta vẫn phải băng qua những nghĩa trang chôn cất những con chữ hàng ngàn năm, những áng văn chương tuyệt bút, miệng há hốc ngước nhìn vầng trăng không chịu tắt, làn mưa réo rắt dáng thu , những con chữ tái sinh từ nơi nghĩa trang hoang lạnh , hay sinh ra từ sông núi kỳ vỹ hoang vu, lung linh trong khoảng trời kim cổ, từ lòng đam mê trắc ẩn của giống người, vì còn đoái thương cho thời tàn úa văn chương, không bao giờ tàn lụi,
nàng ơi, ta chẳng có gì đáng giá để cho nàng đâu, kể cả bóng dáng của nàng Mona Lisa mà Leonardo Da Vinci bỏ lại, chỉ có những con chữ còn sống mãi trên bầu trời phủ kín hồn ta,


Hiển thị thêm cảm xúc

13 thg 6, 2018

Lịch Sử


Kiều Giang
" Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích"
J.J. ROUSSEAU

1.Người ta đẩy tội ác cho trôi vào quá khứ
và đem lời nguyền đặt cược với tương lai?
để quên đi cơn bão quét qua thế kỷ
và chăm chú nhìn vào chiếc bánh vẽ phồng to như mặt trời
Người ta đem thiên đường bán rao giữa chợ
và những đồng tiền chết đuối trong túi những
gã tự cho mình là kẻ tiên tri
hoàng hôn khắc khoải đợi chờ

2. Hôm qua ta đào lịch sử
thấy xương khô của những tên ngốc
hôm nay ta đào lịch sử
thấy xương những ông vua giả danh hiền triết
cùng đùa bỡn với những tên pháp thuật
làm ma treo cổ lương tri ở pháp trường

Có phải chăng lịch sử
cũng dành những trang
để làm trò đùa nhảy múa của những tên bạo chúa
nhân danh...?

3. Và những giọt nước mắt vẫn sẽ chảy trên trang sử hồng
bát mồ hôi tưới lên những di chứng xám
bàn tay cháy sạm ước mơ
tuổi thơ bần cùng đạo đức
những chiếc loa đẻ bài thánh ca đỏ rực
gia tài khánh kiệt ông cha
quỷ ma lập đàn tự phong thánh
quyền uy cuốc đất trồng hoa trên lưng bất hạnh
nuôi cỏ dại trên cánh đồng màu mỡ máu xương
nụ cười rú lên trong đêm trên những xác thân mục rữa
tương lai không điểm tựa
ước mơ xanh là mục tiêu của tham vọng dối lừa

Người ta từng ngày quảng cáo lòng nhân
lừa đảo cũng được vinh danh
niềm tin nằm dưới thanh gươm tuốt vỏ
trung thực đồng nghĩa với ngu si
chân lý là điệu múa của quyền uy và ngụy biện
Chẳng có chân lý - chẳng còn niềm tin?
người ta đang lang thang vào tội ác.