Kiều Giang
Đêm nay, ta lắng nghe tiếng trở mình của những cánh hoa luyến tiếc mùa thu và nguyền rủa cơn gió bấc của mùa đông nghiệt ngã, thổi qua giấc mơ ta, một thời rơm rạ không em.
Đã bao năm, ta lang thang vào câu chuyện cổ tích yêu thương,
trong khắc khoải hoàng hôn, hồn ta mang đầy thương tích,
bao mùa lưu lạc
giữa huyễn hoặc trần gian.
trong khắc khoải hoàng hôn, hồn ta mang đầy thương tích,
bao mùa lưu lạc
giữa huyễn hoặc trần gian.
Ta vẫn khờ khạo tin vào sự bất tận của trái tim, bên kia đám mây đen là một khung trời bình yên sáng sủa, như cánh chim vô tư bay qua bầu trời nhung lụa,
hương sắc mùa xuân.
hương sắc mùa xuân.
Ta chỉ xin được vắt kiệt con tim, dẫu chênh vênh trần thế ,
tận cùng dâu bể
đêm đêm làm chim Tinh Vệ
cõng những vần thơ xanh vá duyên nợ đời người.
tận cùng dâu bể
đêm đêm làm chim Tinh Vệ
cõng những vần thơ xanh vá duyên nợ đời người.
Em mãi mãi lặng thinh trên vầng trán đơn côi,
còn ta đi góp nhặt những tặng vật ở nơi cùng trời cuối đất,
dành dụm cho em trong thao thức đợi chờ , bơ vơ tháng năm phiêu bạt,
mỏi mắt hoàng hôn.
còn ta đi góp nhặt những tặng vật ở nơi cùng trời cuối đất,
dành dụm cho em trong thao thức đợi chờ , bơ vơ tháng năm phiêu bạt,
mỏi mắt hoàng hôn.
Có phải em nói rằng đã cho ta những ân sủng thế gian,
mà em chưa từng trao gửi cho ai,
có phải thượng đế trói buộc hình hài chúng mình muôn kiếp,
cạn cho nhau dòng nước mắt và tiếng hát muôn trùng.
Nếu như thế, người ơi, ta chỉ xin một điều nhỏ nhặt:
cuối cùng, xin người ở lại trong giấc mơ ta.
mà em chưa từng trao gửi cho ai,
có phải thượng đế trói buộc hình hài chúng mình muôn kiếp,
cạn cho nhau dòng nước mắt và tiếng hát muôn trùng.
Nếu như thế, người ơi, ta chỉ xin một điều nhỏ nhặt:
cuối cùng, xin người ở lại trong giấc mơ ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét