Kiều Giang
ta hôn lên làn môi lạnh của thời gian,
cởi áo treo lên bờ trăng chờ người muôn kiếp,
chưa biết bao giờ cây rừng khuya thức giấc,
đưa em về cùng giọt nắng gian nan,
cởi áo treo lên bờ trăng chờ người muôn kiếp,
chưa biết bao giờ cây rừng khuya thức giấc,
đưa em về cùng giọt nắng gian nan,
muôn nẻo tình cờ thăm thẳm trần gian,
cũng đưa con sông gập ghềnh cuối lối,
em ơi, con trăng xưa, sao em đành vội,
ta trót đam mê trong khao khát tình cờ,
cũng đưa con sông gập ghềnh cuối lối,
em ơi, con trăng xưa, sao em đành vội,
ta trót đam mê trong khao khát tình cờ,
rồi một lần ta tự thấy mình bơ vơ,
khi con nuớc chảy qua cầu cũng vội,
một mình ta, hoàng hôn rồi, đứng đợi,
bình minh xưa, thầm lặng đến muôn trùng,
khi con nuớc chảy qua cầu cũng vội,
một mình ta, hoàng hôn rồi, đứng đợi,
bình minh xưa, thầm lặng đến muôn trùng,
ta bây giờ còn ghé bờ môi hôn,
lên bước chân em tình cờ bất tận,
em như ngẫu nhiên, con đường xa lận đận,
trái tim nào còn dấu chặt cô đơn…
lên bước chân em tình cờ bất tận,
em như ngẫu nhiên, con đường xa lận đận,
trái tim nào còn dấu chặt cô đơn…
Còn chút khát khao, còn chút dỗi hờn,
sông còn chảy, biển còn gào thăm thẳm,
ta mãi bước đi, con đường xa vạn dặm,
ngẫu nhiên em, giữa câm lặng khôn cùng…
SG 25-3-2018
sông còn chảy, biển còn gào thăm thẳm,
ta mãi bước đi, con đường xa vạn dặm,
ngẫu nhiên em, giữa câm lặng khôn cùng…
SG 25-3-2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét