Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

28 thg 10, 2015

Nàng Thơ


Thơ KG

Hỡi nàng thơ, ta đi tìm em trong mênh mông của bầu trời yêu thương khắc khoải, 
trong từng chặng đường lịch sử của nhân loại đau thương, 
và ở đó, văn minh được dựng lên trên những nấm mồ, khi loài người vô tình dẫm lên trái tim băng giá của em. 
Nàng thơ ơi, ta mãi mãi yêu em như yêu hơi thở của ta, ta sẽ cùng nàng, một lúc về nơi bến bờ vĩnh cửu.

Ta tìm thấy em trong đôi mắt của nàng Sappho huyền thoại,
là mấy ngàn năm vĩ đại Homer,
em là Iliad, em là Odyssey, em là anh hùng ca của huy hoàng Hy Lạp.

Em mang hình hài của Thiên Đường và Địa Ngục
em nhập vào Commedia Divina, ru hồn nhân loại, từ đất Ý, mấy trăm năm.
Em là khí phách của Nguyễn Trãi, mười năm chống giặc Minh, âm vang sừng sững trong Bình Ngô Đại Cáo.
Em là chân dung nàng Kiều tuyệt sắc, mười lăm năm lưu lạc, thân phận con người, trong uyên bác Nguyễn Du.

Ta yêu em vì em là hóa thân của nụ cười và nước mắt,
hình như em đang khóc giữa hồn ta !
Em là men rượu vắt ra từ con tim, 
là dòng sữa của mẹ muôn loài, chảy mãi từ buổi sơ nguyên
Em là giọt nước hiếm hoi mà ta tìm thấy trên sa mạc, 
ta vắt kiệt hồn ta để chỉ được hôn em trong những phút giây ngắn ngủi cuộc đời.

Em đã cùng ta sống trong băng lạnh, trên núi cao, giữa mênh mông biển cả, nơi ấy ta nghe tiếng thét của địa ngục và tiếng cười của Thượng Đế,
ta tìm thấy em nơi người mẹ mỉm cười đưa bầu sữa cho con, nơi tiếng nỉ non của loài người thống khổ , chạy theo muôn ngả vô thường , ta thấy em trong hố thẳm văn chương, ngàn đời ru nôi cho tình yêu và chân lý,
em là tiếng đàn tuyệt mỹ giữa phong ba.

Ta tìm thấy em trong bầu trời đầy sao sáng của tự do và trên mặt đất đang nẩy mầm của bài ca hy vọng.
Ta nghe tiếng em từ linh hồn của trùng dương dậy sóng,
từ ngọn Phanxipan hùng vĩ án ngữ phía Bắc quê hương. Ta nghe tiếng em đã bốn ngàn năm, khi Sông Hồng vang lên bài ca Sát Thát.

Hỡi nàng thơ, có phải em đang cô đơn giữa những cánh đồng hiu quạnh, giữa những phố xá đông vui, giữa những con đường sáng rực đam mê của những ai tự đánh mất thân mình.
Nhưng em mãi mãi là hơi thở của linh hồn ta.
KG 7-2014

25 thg 10, 2015

Đôi Bàn Chân


                          Truyện ngắn  KIỀU GIANG
       
      Năm tôi lên ba tuổi, mỗi lần mẹ tôi ra ruộng cấy, bà thường đem gửi tôi cho cô Xuân , chỉ cách nhà tôi cái giậu dâm bụt. Ở miền Trung, tháng Mười, trời rét và chịu những cơn mưa đông tầm tã, có khi kéo dài đến cả mươi ngày, nên cô Xuân chẳng dám thả tôi ra nửa bước vì cô sợ tôi bị trượt chân ướt lạnh. Cô làm nghề kéo sợi dệt vải bông. Cô rất khéo tay, hình như cô làm được tất cả các khâu từ khi mua bông về,kéo sợi,…cho đến khi dệt xong một cây vải đem ra chợ bán. Mỗi lần cô quay chỉ, một tay đẩy bàn quay, tay kia cầm con cúi bông thả chỉ vào cuộn. Cô bắt tôi phải ngồi chết dúm trong lòng cô, lưng áp sát vào cái bụng bầu ( cô đang mang thai 8 tháng), mắt tôi đăm đăm nhìn cuộn chỉ quay tít. Thỉnh thoảng tôi thấy hình như có một cái chân vô hình thật bé đạp nhẹ vào lưng tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn cô Xuân  , cô hiểu ý, giải thích: “Em ở trong bụng cô, nó đạp con đấy”. Tôi cảm thấy rất tù túng khó chịu nhưng không dám đòi đi chơi vì sợ cô mách mẹ đánh đòn.

18 thg 10, 2015

Đi Tìm Ngôn Ngữ Cho Lọ Lem


Hỡi Lọ Lem,
em là ai, mà tình yêu chảy tràn bờ nhân thế,
biến thành thác lũ đổ xuống bình minh của đời anh
và cỡi lên ánh chiều tà của ngày vui vĩnh cửu
,

hôm nay, ngày mai hoặc không bao giờ nữa,
anh sẽ thả neo thuyền tình anh bên bờ biển trời xanh thẳm, điều đó cũng chẳng có nghĩa gì,
nếu em không hề cho anh biết ẩn ngữ của tình em,
và anh phải mãi đi tìm thứ ngôn ngữ của yêu thương,


linh hồn anh sẽ gào thét trên đỉnh núi xanh u tịch,
 phiêu phóng từ cõi vô minh để đi tìm em trong biển tình mênh mông chảy qua ngày đêm ,không bao giờ ngưng nghỉ,


đã từ lâu, anh tự nhốt mình trong hố thẳm cô đơn để đi tìm ngữ ngôn của kẻ tiên tri đã ngàn năm im lặng,
lời nói của anh chìm vào lũng sâu ngày tháng,
và dòng thác tình yêu của em đưa anh vào khai lộ,
để anh về khai mở biển huyền không...


vì sao vòm trời trên đầu em luôn thuần khiết xanh trong,
anh ngước nhìn lên và gửi bao khát vọng,
ẩn thân trong màu mắt em thanh tân diệu vợi,
lung linh như muôn ngàn tinh tú,
những đêm
bạch vân huyền vũ,
trong mắt em, anh thấu thị tự thân.


xin chúc phúc cho sự mầu nhiệm của cô đơn,
vì chỉ khi đó em mới thật sự lộng lẫy trong anh
và hố thẳm mới ngời ngời ánh sáng,

hỡi ngôi sao huyền bí của anh,
có phải em là dòng suối ngọc thiên thu,
em là dòng sông chảy bên kia bờ thiện ác,
em là vầng mây ẩn hiện cõi phôi pha,
em là khung trời hồn nhiên thăm thẳm,
em là tiếng chuông mơ hồ bên bờ trăng lạnh,
dội vào ngan ngát thiên thanh ,
để  anh uống cạn bể yêu thương của thế gian này,


Lọ Lem ơi, anh sẽ xua đuổi và nguyền rủa cái bóng đêm hèn nhát trong anh,
để cho trước mắt anh, tiếng thơ em đời đời thánh thiện,
anh rước em về hiện hữu giữa đam mê,


đêm nay, những giọt mưa long lanh trên phố núi cao vời vợi, anh mơ thấy em đang ngồi ve vuốt vầng trăng,
trải những câu thơ ngọt ngào lên làn mây ấm,
hát bài ca mơ mộng ru anh,
nhớ em ,anh dắt Shad-na đi vào muôn thuở,
và hẹn với em rằng anh sẽ dành cả đời để trả nợ tình em,


nhưng em ơi, những ánh sao xa kia không bao giờ nói hộ ,dẫu đêm đêm vẫn chiếu rọi tình anh,
hỡi ngôn ngữ của trời xanh,
hãy phóng ra những ngôn từ huyền ảo,
vì ta đã chán ngấy những sáo mòn dung mạo nhân gian,


ta sẽ vượt qua trùng dương bao la để đi tìm ngôn ngữ,
buồng ngực ta đã căng phồng dữ dội,
và sẽ chuyển thành cơn bão,
 thổi về phía nàng hung bạo cuồng mê.


hỡi Lọ Lem, anh chẳng cần đi tìm thượng đế nơi thiên đường cũ kỹ,
 mà anh chỉ muốn tìm em trong giấc mơ của thi ca,
anh đang đi tìm ngôn ngữ tình em!
            KG 2012



16 thg 10, 2015

Nhật Ký Viết Bên Kia Thời Gian

          Thơ Kiều Giang

Nhật ký anh viết cho Em ở bên kia bờ năm tháng
khi tồn tại đặt những bước chân nặng nề lên dòng suối suy tư,
khi nhà khoa học làm thơ và nhà thơ đặt chân vào những thiên hà,
khi dòng sông chảy về buổi khai nguyên,
khi loài người quên đi ngày và đêm,
dám hôn cả mặt trời

Nhật ký anh viết cho Em khi Siddhartha Gautama quay lại làm người,
khi chúa Jesus vội vã trở về trần gian bằng bước đi ánh sáng
khi thánh Allah quên dùng súng đạn
khi loài người chỉ còn biết hai tiếng yêu thương.

Nhật ký anh viết cho Em khi những vần thơ anh là hóa thân của nước mắt chảy về biển yêu thương vĩnh cửu,
khi kiêu căng - chiếm đoạt - tham vọng - dối lừa bị phơi dưới
những tầng ánh sáng uyên minh

Nhật ký anh viết cho Em là những vần thơ mang đầy máu, đang tìm đường đi cho tồn tại mù lòa, tránh xa những gã thợ săn tàn bạo nhất trần đời, đang say mồi, không bao giờ chán ngán trước nỗi đớn đau thống khổ .

Nhật ký anh viết cho Em, là nỗi cô đơn,
khi con rắn dụ dỗ Eva từ bỏ địa đàng,
mặc quần áo đi theo lưỡi gươm thọc sâu vào khao khát con tim,
chỉ còn những giọt sương rơi xuống vỗ về lòng đất lạnh.

nhật ký anh viết cho Em không có tháng năm,
bên kia mặt trời và mặt trăng,
bên kia dòng sông tất mệnh.
         

15 thg 10, 2015

Còn Nguyên Dấu Cô Đơn




Nắng thưa thớt
hôn chiều
mây bóng đổ
Trời nghiêng chao
cuối phố
một mình ta
Môi đắng chát
nụ hôn đời
cám dỗ
Tiếng em cười
một thuở
chạm hoàng hoa

Người thường bảo
hồn người
như trái cấm

Nên trong mơ
ta nghe nặng dỗi hờn
Đêm thiên cổ
em hiện về
nhung gấm
Ta chai đời,
còn nguyên
dấu cô đơn 
KG 9/01/2015







10 thg 10, 2015

Buôn Thánh


        Truyện ngắn KIỀU GIANG

Dần xuất thân trong một gia đình lý hào của chế độ phong kiến lụi tàn. Cha hắn giữ chức hương mục, bản thân hắn cũng chỉ lõm bõm mấy chữ Nho cuối mùa. Hình như ông hương mục cũng ít để mắt đến hắn vì hắn lười và hay lêu lổng , đùm túm với bọn ngồi lê đôi mách. Hắn cũng không thương cha vì cái tính Trương Phi, cộc cằn , còn mẹ thì nặng tình với hắn hơn do hồi mới sinh, hắn thường ốm đau, nhiều đêm bà phải thức suốt với hắn, lớn lên hắn thường quấn quýt bên bà. Khi lên bảy, có lần hắn ăn một trận đòn nên thân của cha, khi hắn lấy than củi vẽ hình TàoTháo, Quan Công lên cái tường mà ông mới quét vôi để chuẩn bị ăn Tết, sau cái đêm mẹ hắn dẫn hắn đi coi hát bội. Càng lớn, rất lạ, hắn lại càng giống ông Chánh tổng trong từng cử chỉ, dáng đi, giọng nói. Bỡi thế hắn trở thành cái gai trước mắt ông hương mục, dù ông không dám nói ra, vợ chồng ông dần dần trở thành hai cái bóng trong một ngôi nhà lặng lẽ, nặng nề.

Nỗi Buồn Cho Người Tạc Tượng


             Thơ Kiều Giang.

những cơn gió từ mùa thu
âm u vệt đen thế kỷ , 
thổi qua cuộc người chỉ còn thấp thoáng những vì sao.

nhưng người tạc tượng lại hí hửng bảo rằng
đã gom tất cả những cục đất thiêng,  ngàn năm để lại, và dấu tích cổ xưa trên lưng rùa vàng - trống đồng - văn miếu,
và lấy nước của những dòng sông nhuộm máu của những gã săn người, quăng cả giáo gươm chui vào lòng đất, những dòng sông chồm lên đoàn quân bất bại trên yên ngựa thảo nguyên, cuốn phăng những bước chân vạn dặm dẫm nát những thành quách đền đài phía Tây bầu trời,
đem chôn vào thời gian muốn mãi mãi được tôn thờ,
để tạc nên những pho tượng siêu phàm .

người tạc tượng ngồi mơ mộng, thổi hồn vào cuộc tồn sinh trăm năm kiêu hãnh của những pho tượng vô hồn, đã làm cho bao sinh linh chuốc lấy đọa đày, và mùi ẩm mốc bốc lên từ những trang sách nhặt được từ đống rác, một đời chăm chút nâng niu.

cơn gió mùa thu tưởng đã ăn cắp được ngàn năm để phủ lên bầu trời đầy ánh sao, đem gắn vào đôi mắt của những pho tượng đã đánh mất linh hồn, nhưng đã bị trái tim mùa thu từ chối,

người tạc tượng đăm đăm nhìn theo những hình nhân mang theo địa ngục, mang trên mình đầy giáo gươm, con tim đã bị nhuộm đen bằng tro than của thế kỷ u buồn cùng lòng thù hận,
bỏ quên lòng trắc ẩn của kiếp nhân sinh.

Những pho tượng được thả rông vẫn còn đi về phía trước, chưa biết về đâu,chỉ biết rằng họ bỏ lại sau lưng, vẫn là cuộc trần thế đỏ đen càng thêm oan khốc, và tiếng khóc của những dòng sông.



7 thg 10, 2015

Dạ Khúc Ru Ta




I.
Đau trăm năm ru ta một đời
ôm hư vô, ta đi tìm người
đêm về ru chiếc bóng người ơi,

Tay long đong, không vơi ngày dài
mây lang thang bay qua chiều buồn
bên trời, gom chút nắng hoàng hôn

Dâng cho em, em xa từng ngày
trăng cô đơn, quê hương lạc loài
bây giờ, say để nhớ ngàn khơi

Xin mai đây, quê hương tìm về,
ta đi quanh hương say tình người
môi thầm, hoàng hôn biếc, tình ơi

II.
Gom trăm năm, ru em một ngày
tay gian nan trôi theo ngày buồn
em về như chiếc bóng chiều phai

Tay em xinh, ta mơ tình dài
đêm hoang vu, trăng qua ngại ngần
bao lần trăng chết đuối Dòng Sông

Chim bay đi quên quay về rừng
em đi qua hương trinh ngọt ngào
bên trời em có nhớ tình tôi

Xin mai đây, em quay về nguồn
ta ru em như ru nụ hồng
bềnh bồng trong mắt biếc chiều xuân

     
( Trong tập BIỂN KHÁT- nxb VN 2009)