Thơ Kiều Giang.
những cơn gió từ mùa thu
âm u vệt đen thế kỷ ,
thổi qua cuộc người chỉ còn thấp thoáng những vì sao.
nhưng người tạc tượng lại hí hửng bảo rằng
đã gom tất cả những cục đất thiêng, ngàn năm để lại, và dấu tích cổ xưa trên lưng rùa vàng - trống đồng - văn miếu,
và lấy nước của những dòng sông nhuộm máu của những gã săn người, quăng cả giáo gươm chui vào lòng đất, những dòng sông chồm lên đoàn quân bất bại trên yên ngựa thảo nguyên, cuốn phăng những bước chân vạn dặm dẫm nát những thành quách đền đài phía Tây bầu trời,
đem chôn vào thời gian muốn mãi mãi được tôn thờ,
để tạc nên những pho tượng siêu phàm .
người tạc tượng ngồi mơ mộng, thổi hồn vào cuộc tồn sinh trăm năm kiêu hãnh của những pho tượng vô hồn, đã làm cho bao sinh linh chuốc lấy đọa đày, và mùi ẩm mốc bốc lên từ những trang sách nhặt được từ đống rác, một đời chăm chút nâng niu.
cơn gió mùa thu tưởng đã ăn cắp được ngàn năm để phủ lên bầu trời đầy ánh sao, đem gắn vào đôi mắt của những pho tượng đã đánh mất linh hồn, nhưng đã bị trái tim mùa thu từ chối,
người tạc tượng đăm đăm nhìn theo những hình nhân mang theo địa ngục, mang trên mình đầy giáo gươm, con tim đã bị nhuộm đen bằng tro than của thế kỷ u buồn cùng lòng thù hận,
bỏ quên lòng trắc ẩn của kiếp nhân sinh.
Những pho tượng được thả rông vẫn còn đi về phía trước, chưa biết về đâu,chỉ biết rằng họ bỏ lại sau lưng, vẫn là cuộc trần thế đỏ đen càng thêm oan khốc, và tiếng khóc của những dòng sông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét