24 thg 2, 2019
18 thg 2, 2019
Ký Ức Hoang Vu
Truyện ngắn Kiều Giang
hắn ôm màu đỏ thẳm của ánh hoàng hôn cô độc cuộn tròn trong chăn chiếu của mẹ hắn để đặt nụ hôn lên thời gian, bước đi trong thế giới bùng vỡ của đôi mắt tròn thẳm sâu hình ảnh ngọt ngào và cay đắng của tuổi chim trời, hắn cố tách cái mùi ỉa mế nửa đêm của đứa em lên ba và cái mùi hoa hồng nhả hương vì khát khao mặt trời, nhưng những mùi hương nuốt trửng hắn, cứ ôm chặt vào nhau như một thứ định mệnh của xứ sở không còn mùi vị, khô cứng, cạn kiệt,
Thuở Nọ Mắt Em Vui
Kiều Giang
Vai em gầy,
có làm mưa không em,
Môi em hồng
màu nắng có hồng thêm?
Ngọn gió khuya
có làm thơm hương tóc,
Trăng có về,
trăng tình tự đêm?
có làm mưa không em,
Môi em hồng
màu nắng có hồng thêm?
Ngọn gió khuya
có làm thơm hương tóc,
Trăng có về,
trăng tình tự đêm?
Mắt em buồn,
gầy đường khuya thênh thênh,
Lối em về,
màu hoa chắc vàng thêm,
Kỷ niệm xưa,
có cài mây lên áo,
Lá hát mừng
xào xạc dưới chân quen !
gầy đường khuya thênh thênh,
Lối em về,
màu hoa chắc vàng thêm,
Kỷ niệm xưa,
có cài mây lên áo,
Lá hát mừng
xào xạc dưới chân quen !
Em đã từng
dìu mưa đi trong gió,
Hoa rũ buồn,
thuở nọ mắt em vui.
Anh biết rồi...
đường chim đi qua ngõ,
Là em về,
mùa thu lá bay đi…
dìu mưa đi trong gió,
Hoa rũ buồn,
thuở nọ mắt em vui.
Anh biết rồi...
đường chim đi qua ngõ,
Là em về,
mùa thu lá bay đi…
( Trích tp BIỂN KHÁT- KG- nxbVN-2011)
Tranh st trên mạng.
Tranh st trên mạng.
14 thg 2, 2019
Khát Vọng Mùa Hoang
Kiều Giang
Người đàn bà cắt lời thề,
dán lên làn môi mọng tím,
dẫn ta đi về phía trăng sao,
đào nguyên đỏ rực - mặt trời.
dán lên làn môi mọng tím,
dẫn ta đi về phía trăng sao,
đào nguyên đỏ rực - mặt trời.
Ta khắc lời tiên tri lên vầng trăng,
hồn thơ xoáy thành cơn bão,
đưa nàng quanh quỹ đạo những cơn mơ.
hồn thơ xoáy thành cơn bão,
đưa nàng quanh quỹ đạo những cơn mơ.
Có cơn khát tháng ba,
nước Sông Tương không đủ uống,
dãy Ngân Hà thành pho tượng,
sững sờ đối mặt với thời gian,
ngày chìm xuống.... đêm hoan...
nước Sông Tương không đủ uống,
dãy Ngân Hà thành pho tượng,
sững sờ đối mặt với thời gian,
ngày chìm xuống.... đêm hoan...
Người đàn bà đi ra từ động Bích Đào,
lạc vào hoang mạc,
lắng nghe tiếng hát trong tim,
khao khát,
bỏ quên làn môi mọng tím
ngày xưa.
lạc vào hoang mạc,
lắng nghe tiếng hát trong tim,
khao khát,
bỏ quên làn môi mọng tím
ngày xưa.
Mặt trời chạy trốn vào nổi nhớ hoang vu,
trên lưng thời gian,
ta ươm khối u
để hóa thân thành đôi môi mọng tím.
trên lưng thời gian,
ta ươm khối u
để hóa thân thành đôi môi mọng tím.
Xin trả lại người
khi trái đời
chưa đủ chín...ngàn sau...
khi trái đời
chưa đủ chín...ngàn sau...
Tranh Picasso.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)