Kiều Giang
Ngọn thác thản nhiên đổ xuống mỗi shadna,
chứa đầy oan khiên,
tràn qua không gian, tràn qua thời gian,
tràn qua hơi thở bấn loạn,
tràn qua tiếng thở dài,
tràn qua những đêm âm u, tràn qua những ngày không có tiếng cười,
chỉ có bão giông, chỉ có thù hận vu vơ của loài chuột,
chứa đầy oan khiên,
tràn qua không gian, tràn qua thời gian,
tràn qua hơi thở bấn loạn,
tràn qua tiếng thở dài,
tràn qua những đêm âm u, tràn qua những ngày không có tiếng cười,
chỉ có bão giông, chỉ có thù hận vu vơ của loài chuột,
Ta bắt đầu nhìn ngọn thác phủ xuống đời ta,
sống chung với ngọn thác,
nói cười với ngọn thác,
tôn vinh ngọn thác,
làm tình với ngọn thác
sinh con đẻ cái với ngọn thác,
nhưng cuối cùng, ngọn thác cuốn trôi ta,
vùi dập ta vào khoảng không gian và thời gian bất định,
sống chung với ngọn thác,
nói cười với ngọn thác,
tôn vinh ngọn thác,
làm tình với ngọn thác
sinh con đẻ cái với ngọn thác,
nhưng cuối cùng, ngọn thác cuốn trôi ta,
vùi dập ta vào khoảng không gian và thời gian bất định,
Ta nhìn trời xanh và mỉm cười với nỗi chơi vơi,
thương nhớ thuở hồng hoang,
khi ta làm hạt bụi,
khi ta mỉm cười với những vì sao là bạn thân thiết của ta,
không ai hỏi ta từ đâu đến,
chỉ có những bờ đá rêu xanh là thân thiện,
với ta,
thương nhớ thuở hồng hoang,
khi ta làm hạt bụi,
khi ta mỉm cười với những vì sao là bạn thân thiết của ta,
không ai hỏi ta từ đâu đến,
chỉ có những bờ đá rêu xanh là thân thiện,
với ta,
Rồi một ngày ta giã từ sự vinh hoa của trống rỗng,
ta bước đi theo cơn mộng,
của dòng thác vong thân,
ta khóc vong thân,
ta cười vong thân,
ta yêu, ghét vong thân,
ta làm tình vong thân,
và,
ta đắm chìm vào ngọn thác vong thân,
ta ôm vào lòng mình người tình muôn thuở,
sự trống rỗng…
SG 29-12-2018
ta bước đi theo cơn mộng,
của dòng thác vong thân,
ta khóc vong thân,
ta cười vong thân,
ta yêu, ghét vong thân,
ta làm tình vong thân,
và,
ta đắm chìm vào ngọn thác vong thân,
ta ôm vào lòng mình người tình muôn thuở,
sự trống rỗng…
SG 29-12-2018