Thơ KIỀU GIANG
Loài người ơi !Có phải ta như loài lạc đà gánh trên lưng thời gian băng qua sa mạc mênh
mông cháy bỏng, ôm nỗi cô đơn đi tìm yêu thương trong đọa đày- thù hận?
Ta gảy lên tiếng đàn trời để chúc phúc cho đóm lửa giữa đêm đen đang bao quanh những kẻ mông muội cuồng ngông trong lòng
nhân loại
Ta ôm đau thương băng qua Vạn Lý Trường Thành đang ngả
nghiêng giữa hoàng hôn của một thứ tự hào mục rữa hôi tanh.
Tần Thủy Hoàng, một gã con hoang đã để lại một thứ
di sản đầy máu xương và nước mắt, chảy vào Tử Cấm Thành, đọng lại trong Mao tuyển
sau mấy ngàn năm
Lưỡi hái của tử thần rình rập liếm sạch máu ở Thiên An Môn và bây giờ lại muốn nhẩn nha trên đầu
nhân loại.
Khen cho lũ ma trơi lại biết pha những dòng máu lạ,máu của vô thần duy vật vào máu của phong kiến duy tâm
Chúng lại dùng tàu ngầm, đại bác, xe tăng để chở xác của Khổng Tử đi rao giảng
đạo đức của loài quỷ ma, pha máu của Mao Trạch Đông- Stalin cuồng sát, một thứ tổng hợp chà đạp lên khát vọng
sống của loài người.
Ta đứng trên “ vọng ngư đài” nhìn những con thuồng luồng hoa đang
ngoe ngoảy trong lòng biển đen Mao tuyển tanh hôi, chúng đang tung hô lũ ma trơi bành trướng.
Loài người ơi! Hãy tiến về phía mặt trời, sao kim sao hỏa, rực rỡ hoa vàng, bỏ lại sau
lưng loài máu đen ma quỷ để chúng trở về
thời ăn lông ở lỗ, chỉ toàn là những chú chệc tham lam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét