Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

16 thg 1, 2013

Sũng Ướt Màu Trăng

               Thơ KIỀU GIANG




Những khao khát tắt dần trên da thịt em
nhưng con tim lại bừng sáng
Em đã đi tìm từng giọt nắng
của đêm đen

Đêm nay em góp nhặt những sỏi đá của thời gian
ném vào dòng sông tình đang chảy
Những cánh hoa đưa tay vẫy gọi
trời xanh

Một tiếng thét cuối ghềnh
gọi em nhập cuộc
Giống khuôn mặt của quá khứ nhọc nhằn
không thương tiếc
nẻo phù hoa

Màu hoa nở trên tay em
úa tàn
như đôi môi người tình
tắt giữa mênh mông
Màu trăng cũng sũng ướt
trong màn đêm.


< Sửa đổi bởi: Kiều Giang -- 15.1.201

4 nhận xét:

Unknown nói...

Rất vui vì Nguyễn Hiệu đang làm một cuộc cách mạng trong thơ của mình.
Mà sao lại nỡ để cho những khao khát tắt dần trên da thịt em?

nguyễn hiệu nói...

Xin cảm ơn anh Nguyễn Thanh Hiện ghé thăm và động viên.
Có lẽ đó là do tên thủ phạm nghiệt ngã thời gian đó thôi anh ạ.

Unknown nói...

HN nghĩ rằng chẳng có mùa trăng nào sẽ làm sũng ướt da thịt người phụ nữ đẹp ...

Mỗi mùa trăng tâm hồn thêm thắp sáng
Môi em cười như hoa nở trong đêm
Cùng khúc hát yêu thương tràn nhựa sống
Mãi mãi không làm sũng ướt thời gian .

nguyễn hiệu nói...

HN ơi, anh có nói mùa trăng làm sũng ướt da thịt người đẹp đâu ? Ngược lại là đàng khác đấy chứ.
Cảm ơn em đã thăm anh. Chúc em vui và lúc nào cũng đẹp.