Bài Hành Ca Của Một Kẻ Hào Hoa
Mười Một
Những Chàng Trai Buồn Tẻ
Thơ Nguyễn Thanh Hiện
rồi tôi cũng đến được nơi tôi muốn đến
những chàng trai da ngăm đen đã chờ tôi ở đó
những chàng trai tuy buồn tẻ nhưng lại thông hiểu các thứ tiếng nói trên các châu lục
ở quê tôi chỉ loài
chim ấp muỗi là thông hiểu các thứ tiếng nói các châu lục, bỡi đám con
chúng sinh ra là phải đi kiếm ăn khắp thế giới
đám con chúng vừa sinh ra là liền được dạy dỗ thông hiểu các thứ tiếng nói trên các châu lục
làm như thể tôi đã hẹn bọn họ tự những trăm năm trước
nỗi nhớ nhung là rất cần an ủi
cuối cùng thì anh cũng đã đến
những chàng trai buồn tẻ bắt đầu nói
và tôi cũng bắt
đầu nhìn thấy những rừng cây, những bụi rậm, ao hồ, sông, thác, rừng
đen, rừng đen…lũ chim trời vừa lượn lờ trên bầu trời xanh thâm, vừa hát,
một thứ màu đen bi thảm như đang xâm chiếm nghĩ ngợi của tôi, dẫu trí
tuệ con người có phác vẽ được những nét huy hoàng, những con đường dẫn
đến miền đất mới, gương mặt thế giới lấp lánh giữa những buổi bình minh
có những ánh mắt nhìn thấu đường đi mặt trăng mặt trời, nhưng những huy
hoàng là chẳng thể làm lành lại những vết thương trên lưng đám ngựa
hoang đã được mang đến miền đất mới để thồ vàng, thồ kim cương, thồ
những tham vọng của bọn nhà giàu, đám ngựa hoang còn sống sót đã chết
gìà tự những trăm năm trước là những chàng trai buồn tẻ đã hẹn gặp tôi
nhưng những chàng
trai buồn tẻ nói tháng năm vẫn là thứ dấu tích hằn sâu trong trí nhớ,
chúng tôi đi khi lũ vịt trời còn đang vui đùa trên những hồ nước thêng
thang, và những người con gái thì bước ra khỏi những bụi rậm nắm lấy bàn
tay chúng tôi như thể đấy là lần cuối được nắm lấy bàn
tay của người mình yêu, và như thể là có lời mách bảo của tổ tiên chúng
tôi, những mách bảo chỉ còn có thể nhìn thấy qua những chiếc mặt nạ đầy
sắc màu u uẩn, như nghe được những lời mách bảo của tổ tiên về việc giữ
gìn nòi giống, chúng tôi vội vã ôm lấy những người con gái vừa bước ra
khỏi những bụi rậm để làm tình ngay trên thứ mặt đất như đang mang trong
mình thứ màu đen buồn thảm
bầu trời như đang
âm ỉ chứa một thứ thông điệp mới nào đó về mưa nắng, tận phía mờ xa của
quá khứ, những kẻ đã chết vẫn thư thả gác tay lên niềm vĩnh cửu, rừng
đen, rừng đen…đâu đó như đang vang lên tiếng hát của lũ vịt trời, rốt
cuộc thì tôi cũng chẳng có thứ gì để đem ra an ủi những chàng trai buồn
tẻ, nhưng những năm sau đó thì tôi đã gặp lại bọn họ, những chàng trai
vẫn buồn, bọn họ đã đưa tôi đi gặp hết thảy những người đã chết, đấy là
lúc những khúc hát trong trí nhớ tôi đã trở thành thi ca chép trên giấy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét