Ta nhặt vô thường phủ lên đầu chú dế hát vu vơ giữa vành môi nhật nguyệt trần gian vừa khuyết lại đầy
Âm hưởng vòng tay xưa còn hiu hắt đâu đây vầng trăng thức khuya khóc gầy ân ái bóc vỏ suy tư ái ngại lá xanh
Người ôm chặt tháng năm đi tìm mặt trời xác thịt rã rời gào thét hạt gạo sáng chiều mỏi mệt quăng thòng lọng siết cổ tình yêu.
Ta về gục đầu vào đêm say mèm bước chân dĩ vãng câu thơ hình viên đạn bắn vào u mê người bước qua câu thơ nguyền rủa hư không nhưng ta vẫn yêu mơn mởn vầng trăng chưa kịp tắt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét