Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

19 thg 10, 2014

Thơ Của Đất



Đêm nay trong cuộc tồn sinh nhu mì và ngạo mạn,
ta lắng nghe những lời thơ của đất,
nẩy mầm từ hạt giống yêu thương,
những lời thơ đi ra từ luống cày cưu mang
mà mới hôm qua còn hằn những hố sâu mưu toan hủy diệt,
từ đất, sự sống vẫn tha thiết vươn lên

Những vần thơ như ngọn hải đăng
chỉ hướng cho những con tàu lầm lạc,
đêm nay đem về đặt nơi cửa sổ linh hồn
để ta thấy rõ hướng đi của chân lý, tình yêu và cái đẹp,
nơi ấy có hơi thở của thượng đế và sự thanh khiết của linh hồn.

Dù định mệnh có trói buộc tay chân tôi,
nhưng hơi thở của tôi vẫn lấy từ mùi hương của đất,
từ những giọt mật của rừng minh triết tinh khôi,
từ dòng sông hàng tỉ năm đắp bồi sự sống,
giữa lòng biển động của hiện hữu vô biên.

Từ lâu ta đã thuộc từ đất những lời kinh
hát lên từ rạng đông, hát sâu hoàng hôn, hát qua bão giông
hát vào trăng non
hát vào phế tích
hát vào sự chết đã hóa thiên thần

Hỡi những vần thơ, những dòng sông của đất,
Người đã mang theo cái chết và sự sống,
đã mang theo vĩnh cửu đến với muôn loài,
không ai có thể cản nổi bước chân của những vần thơ của yêu thương bất diệt.

Hỡi những vần thơ từ mặt đất duyên dáng của ta ơi,
có phải từ đó, Người đã xây những đền thờ tráng lệ
để nuôi sống Thích Ca, Jesus, Allah,
dù bình minh hay hoàng hôn,
trên núi cao hay giữa biển sâu,
trên tầng hỏa thiêu hay trong băng lạnh,
ta mãi mãi yêu người và ngợi ca những vần thơ yêu thương của đất,
hàng triệu năm dẫn dắt giống người.
Thơ ơi, có phải em là miệng, là môi của vĩnh cửu..
giọt mật của muôn loài.
       KG 8/2014


Không có nhận xét nào: