Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

18 thg 11, 2015

Trường ca Những Nẻo Đường Định Mệnh


3.Những Bước Chân Trần Trên Cát

núi rừng như thiêu thân
nơi bắt đầu và kết thúc…
những nẻo đường chết
nơi đọa đày quê hương


mẹ mỏi mòn bước chân
còng lưng qua vùng thuốc súng
màu mắt loang bom đạn
cháy tận cùng đêm đen


người đi về biển xanh
mặt trời ngây thơ trong trắng
trốn vào màu tâm tưởng
gió khóc trên từng bước hoang,

một tương lai không định hình
những bàn tay què quặt của tồn tại say mùi chủ nghĩa
phía xa máu và lửa
thành phố mỏi mệt
thành phố ngủ quên
biển từng đêm không chịu ngủ
thét gào
rì rào
giữa sự tĩnh lặng đáng sợ
sau những loạt đạn pháo dồn dập trút xuống ước mơ


thành phố 65
thấp thoáng bóng em
chìm trong tiếng vạc kêu đêm
giã từ dòng sông, giã từ con kênh,
tay không chịu buông áo mẹ
em lầm lũi đi về phía không tương lai
không gia đình
không có ai để em chối từ yêu thương
rách nát từng đêm
than khóc từng đêm
sặc sụa từng đêm


ta,
gặp em,
mắt đêm sa mạc
áo thư sinh bạc thếch suy tư
điếu thuốc khuya lập lòe ký ức
em áo đẫm sương
phấn hoa thấm đầy nước mắt
rơi xuống những dấu chân trần trên cát
vô ngôn.

 SG 18/11/2015

Không có nhận xét nào: