Kiều Giang
Tiềm thức hân hoan mở cửa
Nỗi nhớ trườn qua bóng đêm,
bánh sắt nghiến chiều trong gió
khát khao thoát xác say mềm.
Bản năng mỉm cười huyền thoại,
dan tay ôm chặt bóng mình,
bão tố bao tầng ký ức
dặm dài bóng tối lặng thinh
Người trả cho thời gian rỗng
chiếu chăn thổn thức dỗi hờn
xiêm áo tương tư đẫm mộng
bước tiên về giữa hồng trần
Ta khắc dáng người lên đá,
mắt khuya thắp sáng trong hồn,
người cho một lần này nữa
cảo thơm về với muôn trùng
Hoa tím reo mừng ngày cũ
tay em xô ngã buổi chiều
trôi trên dòng sông lờ lững,
dáng em che khuất giáo đường.
SG 26-7-2016
2 nhận xét:
bài thơ thật ấn tượng ạ
Cảm ơn My Way đã đồng cảm. Chúc vui, hẹn gặp lại.
Đăng nhận xét