Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

6 thg 1, 2017

Bước Chân Mùa Đông


Thơ Kiều Giang

Trái tim em lấp đầy cô đơn ta,
như mặt trời xua tan bóng tối,
chưa kịp nghĩ tới tiếng mưa đêm,
đã thấy mình tội lỗi,
khi ta chợt nghĩ về em.


Ta níu từng bước chân của mùa đông,
để gió bấc đừng thổi tràn nỗi nhớ,
em cợt đùa trên cánh tay mệnh số
cơn mưa về, ánh mắt người làm vụn vỡ hoàng hôn


Ta đưa tay hứng những giọt lặng câm,
từ phía khung trời xám
ta xóa nếp gấp của những câu thơ
nghe mình chùng xuống như nghe mưa.


Con sóng vỗ thời gian bạc tóc,
em về đâu hỡi nhan sắc mùa đông
hãy áp bàn tay lên vầng trán anh,
để thấy đôi mắt của thời gian trống hoác


Ta đang lắng nghe những bước chân của đêm,
cày nát tâm tư ,
ta khoác lên cơ thể em bộ mặt của thiên thần,
và đánh rơi khuôn mặt ta vào bầu trời rỗng,


Bước chân em
khua vào muôn trùng...
tiếng động
của mùa đông

SG 7-11-2016

Không có nhận xét nào: