Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

29 thg 7, 2017

Bức Tường Và Bóng Đêm


thơ Kiều Giang

Bộ mặt của màn đêm méo xệch
hắt những ánh mắt đã bị bẻ cong bởi tính bạo dâm của vô thức,
vào bức tường trắng lặng câm,
loang lỗ những vết bầm ký ức,
những vệt sáng tri thức lóe lên rồi tắt ngấm
như tia chớp trong bầu trời đêm.
Ký ức hoang vu,
bước chân du mục,
khập khiễng rung lên từng tiếng hờn câm,
rơi xuống dòng thời gian cùng tiếng thét,
sự dối trá xào xạc dưới chân hoang dã,
bước đi,
bức tường vỡ tim đỏ thẫm,
con chữ tan theo khói sương
lẩn vào mây đen
loang lỗ.
Siêu tượng của giấc mơ nằm chết sõng soài,
tư duy run rẩy
sự kiêu hãnh co dúm trên khuôn mặt chảy sệ của kẻ cường điệu,
triết nhân thẩn thờ,
xin trả lại sự thư thái cho bức tường,
vô ngôn lấp đầy cơn đói.
Dấu chân của trăm năm bỗng cựa mình,
rên rỉ
hạt mưa kêu gào dưới hiên nhà,
lụi tàn mắt phố,
con chim sơn ca giãy giụa
trước thềm hoang,
trả lại cái nhìn mất hút vào bóng đêm,
nghiệt ngã.
Nỗi bơ vơ in dấu tay lên bức tường,
che mất lời thề,
chiếc đinh đóng vào lời sơn khê rỉ máu,
lòng trắc ẩn cúi xuống liếm những giọt máu khô,
tiếng chim sơn ca hót vào vô định…
SG 13/6/2016

22 thg 7, 2017

Vực Thẳm Miên Du

 
Kiều Giang
Người về từ ngàn năm,
ta một ngày nên tội,
bóng mây ngàn xa xăm,
nên người quay lưng vội

Ngẩn ngơ thanh kiếm bạc,
khua vào miên man đời,
Nỗi buồn rơi xuống vực,
về với sóng ngàn khơi.
SG 19-5-2017

14 thg 7, 2017

Mặt Trời Còn Vội Vã


Kiều Giang
Ta đang sống trong thời đại sự thật bị giết,
sự thật đang chết trên quê hương tôi, đang chết trên thế giới, dối trá ở khắp nơi, dối trá bằng đủ mọi phương tiện.

Tôi thèm khát những đôi mắt hiền lành, những đôi môi hiền lành, những bàn tay hiền lành.
Mỗi buổi sáng thức dậy,
tôi lại nghe đâu đây cái chết của những người hiền lành,
bị giết bởi những tên điên, những tên bất cần đời,
vì nó phải sống trong xã hội được lãnh đạo bởi sự lừa dối và áp bức,
hoặc bị giết bởi những tên muốn thể hiện quyền lực,
bằng cách nhân danh.

Không còn ai dám đứng về phía cuối chiều gió,
vì những kẻ giết người là cả một tập đoàn dối trá.
Tất cả bọn chúng nó đều thèm khát,
chúng thèm khát đồng tiền, thèm khát quyền lực, thèm khát được hưởng thụ, thèm khát được nổi tiếng, thèm khát trở thành kẻ ban ơn, trở thành kẻ cứu rỗi.
Những kẻ đem trộn lẫn hoài niệm vào thức ăn hàng ngày,
đem hoài niệm để tẩy rửa những đồng tiền bẩn.
Bọn chúng muốn đánh thuốc mê tổ quốc tôi bằng những câu kinh buồn lạc điệu.

Thế giới tôi đang sống, con người không còn muốn mang mặt người,
họ muốn khoát lên người bộ mặt kỹ thật số.
Khi con người lao nhanh vào kỹ thật thì họ mau quên họ là một con người.
Họ không còn biết mình là ai, từ đâu mà ra, phải làm gì và sẽ đi về đâu.
Nhân tính không chạy theo kịp những tham vọng hưởng thụ và dối lừa.
Ngôn ngữ phải oằn mình trên sự gian xảo,
ngôn ngữ gục chết dưới sự điêu ngoa.
Loài người bơ vơ lạc lõng.

Nhưng đêm nay, tôi thấy vũ trụ là hoàn hảo, tạo tác là hoàn hảo.
Tiếng sóng biển muôn đời vẫn miệt mài ru ghềnh đá,
dù hôm nay là mùa đông lạnh giá hay mùa hạ cháy khô.
Ánh trăng khuya âm thầm hôn lên những ngọn cỏ nở hoa,
hôn lên những bờ tre mộc mạc muôn đời hát trong gió bão,
Chiếc lá khô âm thầm rơi trong đêm, không cần ai bảo,
Mặt trời vẫn vội vã đem ánh bình minh tái tạo những mầm xanh.
Phải chăng, Thượng đế còn giữ lại trong tim loài người lòng trắc ẩn và niềm tự hào.
Xin hãy nắm lấy và bước đi.
Vâng, tôi lại muốn nói với anh,
Mặt trời còn vội vã.
SG 11-5-2017

10 thg 7, 2017

Tôi Có Chết Cũng NhưTôi Còn Sống


Thơ KG
Tôi có chết, vẫn vui như còn sống
Xin trời cao biển rộng hát cùng ta
Vẫn ngây ngất giữa bao tầng gió lộng
Và tình yêu ngồi hát với phong ba

Xin hãy đốt dùm tôi ngàn ngọn nến
Để cho tôi cầu nguyện với cuộc đời
Cho cành hồng hãy mãi mãi còn tươi
Em bé nghèo, có bánh mì buổi sáng

Cho tôi nói cùng trái tim thoi thóp
Đừng lau khô giọt nước mắt của tôi
Để tôi khóc trước giờ tôi giã biệt
Những đau thương giết chóc – cuộc đời này

Tôi đã chết mà vẫn vui như còn sống
Vẫn yêu thương và vẫn hé môi cười
Cho tôi tặng những cánh hồng buổi sáng
Vào trong tay run rẩy của cụ già

Hãy cho tôi hành hương về đất thánh
Để cầu cho nhân loại biết yêu thương
Không còn kẻ giết người, để tìm đất sống
Nước mắt tràn, làm mặn cả đại dương

Hãy cho tôi về những thảo nguyên xanh
Xem loài người biến rừng hoang thành ruộng lúa
Xin Thượng Đế cho tôi, cuối cùng phần ân huệ :
Hoa nở vàng trên khói lửa chiến tranh

Đừng liệm tôi cùng chiếc khăn tang trắng
Hãy cho tôi màu thanh khiết Oải Hương
Để tôi cắm trên dọc đường mây trắng
Hoa sẽ nồng nàng ngát mãi yêu thương

Bạn đừng cho tôi tiếng khóc cầu hồn
Vì tôi chỉ tạm biệt người để về vĩnh cửu
Tôi về nơi xưa , về nơi có Mẹ
Có tình thương yêu và có cả Thiên Đường.

Tranh của Klimt

6 thg 7, 2017

Câu Kinh Nguời Khách Trọ


Kiều Giang
Chút xao động biển khơi
phải đâu là bão tố? 
tình em như ngọn gió
thổi qua hồn, heo may

Anh muốn làm mây bay
lang thang trời nắng hạ
Tìm em miền đất lạ
Đời in dấu chân anh

Tình anh như dòng sông
chỉ xuôi về biển cả
Câu kinh người khách trọ
mãi vọng về nơi em.