Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

29 thg 7, 2017

Bức Tường Và Bóng Đêm


thơ Kiều Giang

Bộ mặt của màn đêm méo xệch
hắt những ánh mắt đã bị bẻ cong bởi tính bạo dâm của vô thức,
vào bức tường trắng lặng câm,
loang lỗ những vết bầm ký ức,
những vệt sáng tri thức lóe lên rồi tắt ngấm
như tia chớp trong bầu trời đêm.
Ký ức hoang vu,
bước chân du mục,
khập khiễng rung lên từng tiếng hờn câm,
rơi xuống dòng thời gian cùng tiếng thét,
sự dối trá xào xạc dưới chân hoang dã,
bước đi,
bức tường vỡ tim đỏ thẫm,
con chữ tan theo khói sương
lẩn vào mây đen
loang lỗ.
Siêu tượng của giấc mơ nằm chết sõng soài,
tư duy run rẩy
sự kiêu hãnh co dúm trên khuôn mặt chảy sệ của kẻ cường điệu,
triết nhân thẩn thờ,
xin trả lại sự thư thái cho bức tường,
vô ngôn lấp đầy cơn đói.
Dấu chân của trăm năm bỗng cựa mình,
rên rỉ
hạt mưa kêu gào dưới hiên nhà,
lụi tàn mắt phố,
con chim sơn ca giãy giụa
trước thềm hoang,
trả lại cái nhìn mất hút vào bóng đêm,
nghiệt ngã.
Nỗi bơ vơ in dấu tay lên bức tường,
che mất lời thề,
chiếc đinh đóng vào lời sơn khê rỉ máu,
lòng trắc ẩn cúi xuống liếm những giọt máu khô,
tiếng chim sơn ca hót vào vô định…
SG 13/6/2016

Không có nhận xét nào: