Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

29 thg 8, 2017

Xin Người Ở Lại Trong Giấc Mơ Ta


Đêm nay ta lắng nghe tiếng trở mình của những cánh hoa
luyến tiếc mùa thu 
và nguyền rủa cơn gió bấc của mùa đông nghiệt ngã,
thổi qua giấc mơ của một thời rơm rạ,
không em.
Đã bao năm ta cùng em bắt đầu câu chuyện cổ tích,
thấm sâu vào những đêm hoang,
mang đầy thương tích.
Những ngày xuân còn ở thật xa,
lũ chim én ngửa cổ ngợi ca mùa xuân
lưng tròng nước mắt,
ta ngàn năm hân hoan lưu lạc
giữa tình em.
Ta vẫn tin vào sự bất tận của lý lẽ trái tim.
Bên kia những đám mây mù đen,
là khung trời bình yên mà tay em thêu dệt.
Những cánh chim phóng túng
sẽ bay qua những đám mây nhung lụa
phủ kín bầu trời.
Ta chỉ xin được sống cùng em trong những giấc mơ trần thế ,
xin tình ta không bao giờ tan vỡ,
đêm đêm cõng những vần thơ xanh vá duyên nợ đời người.
Em vẫn lặng thinh giữa bầu trời trong xanh thanh khiết.
Ta góp nhặt những tặng vật của mặt đất bao la,
cuốn theo những thao thức đợi chờ ,
bơ vơ cùng tháng năm phiêu bạt.
Đành thôi, những khao khát một thời,
vì người,
cho ta gửi lại trong ánh mắt hoàng hôn.
Có phải em nói rằng cuộc đời đã cho em những ân sủng,
em chưa từng trao gửi cho ai,
thượng đế sinh ra những hình hài trói buộc ta và em muôn kiếp, bắt ta hòa vào nhau nước mắt và tiếng hát muôn trùng.
Người ơi, ta chỉ xin người ở lại
trong giấc mơ ta.

27 thg 8, 2017

Vào Cuộc Lưu Đày


Kiều Giang

Đem thân vào cuộc lưu đày,
nay về giữa chợ, đời bày cuộc vui? 
thu đông xuân hạ ngậm ngùi,
khát môi trần thế - ngại lời đa đoan.

Người đi theo mấy nẻo đường,
ta về góp nhặt vô thường gọi tên,
bao giờ nắm được tay em,
nằm mơ sỏi đá khát thèm còn nguyên

Mai kia hồn có nghe buồn
thì xin tìm đến cội nguồn xa xăm
thôi đành nhốt nguyệt vào trăng,
Thôi đành, bóp chết trăm năm. Thôi đành!

Tiếng ai gọi giữa vô cùng,
rủ ta uống cạn trăng vàng thâu canh,
mốt mai mộng thực phiêu bồng,
lần tay theo dấu Sắc Không cõi này
...
Không có văn bản thay thế tự động nào.

21 thg 8, 2017

Thiên Thu cho Người


Kiều Giang

Kể từ
người bỏ cuộc vui, 
Ta về thắp lửa trên đồi Dạ Kinh,
Nghiêng trăng
uống cạn bóng mình,
Nghiêng đời
uống cạn dòng sinh tử này,
Nhớ xưa
em chuốc mộng say,
Bây giờ
anh chuốc
những ngày cuồng ca
Sóng cồn
biển nhớ tìm hoa
Vì người
thức suốt canh tà
mai sau.
Kinh này
niệm một dòng thôi,
Áo này
đã nhuộm mấy màu cuồng si
Em
từ lỡ bước ra đi
Cành hoa tím
chạm bờ mi sững sờ.
Tiếng lòng nhỏ giọt
vào thơ,
Gọi người
trở giấc
bên bờ thực hư,
Phiêu du. Nào! Cứ phiêu du
Tim nay
hoá đá thiên thu
cho người.

Hóa Thân


Kiều Giang
Hoang thức giội xuống buổi chiều ngộp thở,
đám mây phù tang chở theo nợ duyên,
cánh bướm mê sảng bay đi tìm hóa thân,
giọt sương long lanh nhìn đám mây,
trong đêm xanh xao thần thoại.


Lữ khách vén hồng hoang đi tìm,
câu thơ bước ra từ hồn cỏ,
dấu chân trần trở về quán trọ xanh rêu.

Du mục dấu yêu,
người đã bước qua bao nhiêu chiều vụn vỡ,
trên những nhát cắt thời gian,
đêm tối đẻ ra những trận cười,
hình như có ai đứng đó,
ôm chặt hóa thân.
SG 01-6-2017

Không có văn bản thay thế tự động nào.

11 thg 8, 2017

"Diễm Xưa" Của Trịnh Công Sơn

Người con gái, như là một huyền thoại, đã theo suốt cuộc hành trình tri thức của người nhạc sĩ tài hoa họ TRỊNH, hôm nay, sau 50 năm, lại trở về bằng xương bằng thịt. Cuộc hội ngộ với " Diễm Xưa", đã ít nhiều vén màn cho một huyền thoại, huyền thoại âm nhạc Trịnh Công Sơn.
Kiều Giang xin mời các bạn đọc bài ghi sau đây về cuộc hội ngộ ấy do anh PHAN NGUYÊN LUÂN thực hiện.
"..ta mang cho em một chút tình..."
“Diễm xưa” của Trịnh Công Sơn lần đầu tiên xuất hiện :
– Được cho là người tình đầu tiên của cố nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn, nhân vật “bí ẩn” đã đi vào huyền thoại trong sáng tác “Diễm xưa” của chàng thi sĩ họ Trịnh, lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng.