Kiều Giang
Buổi sáng nỗi buồn
lẩn khuất sau lưng,
nỗi đau chờn vờn truớc mặt,
nụ cuời nhật nguyệt,
xa lắc phù hoa.
Những hạt cát trần gian
nuốt vội,
nghẹn ngào nhìn đỉnh phù vân.
Có hay không,
khói Lô Sơn
chìm vào vô thức,
chân vẫn đưa về phía truớc,
đã bao lần phù phiếm nở hoa.
Ảnh lấy trên mạng, không rõ tác giả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét