Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

8 thg 12, 2017

Bão Đêm


Thơ Kiều Giang
Xác xơ đèn vàng mắt phố,
đêm gục đầu lên những hoài niệm,
tiếng hồ cầm lỗ chỗ mùa hoang.

Khuôn mặt bão đêm,
mở trừng mắt,
nhìn vào hố thẳm nghẹt thở
của Triết nhân.

Tinh cầu bơ vơ,
rơi xuống tiếng nhạc rừng,
thiên thần xanh xao
trong mắt loài chim,
khóc cho cánh hoa nở đêm,
lụi tàn khi bình minh lên,
những giọt sương
còn đọng lại dành cho nỗi cô đơn.

Tuyết rơi lên thao thức câm,
nơi đó hiện hữu một tình yêu vĩ đại,
nơi đó thời gian bốc cháy lãng mạn,
trên mảnh hồn thăng hoa vĩnh cửu,
trên giấc mơ cuối cùng.
Hồng hoang dậy sóng nơi tiềm thức,
biển đêm mang đôi mắt thiên thần,
ngoảnh nhìn vào vô biên.

Mặt trời
mở cửa cô đơn của dòng sông,
chiếc bóng lầm lũi trên đường,
không tên.
SG 24-9-2017
Tranh của PICASSO

Không có nhận xét nào: