Kiều Giang
Ngày ấy người đem cả tóc tơ
cho ta làm mộng của đời thơ,
Người làm chim nhỏ trong tay áo,
Hót giữa hồn ta, dáng cổ sơ…
cho ta làm mộng của đời thơ,
Người làm chim nhỏ trong tay áo,
Hót giữa hồn ta, dáng cổ sơ…
Em sẽ là kinh của ngàn sau,
cho ta ngồi niệm giữa thương đau,
Em thêu hương sắc trên nhung nhớ,
Và giấu trong tim nghĩa nhiệm mầu…
cho ta ngồi niệm giữa thương đau,
Em thêu hương sắc trên nhung nhớ,
Và giấu trong tim nghĩa nhiệm mầu…
Rồi một ngày kia anh hỏi em,
Làm sao pha mực của trời xanh,
Cho anh ngồi vẽ làn mi ấy,
Vẽ tự ngàn xưa, em của anh…
Làm sao pha mực của trời xanh,
Cho anh ngồi vẽ làn mi ấy,
Vẽ tự ngàn xưa, em của anh…
Và nếu như em chẳng hẹn thề,
cho trăng bạc tóc vọng sơn khê
Ngày sau lời biển, em quên mất,
Thì giữa trời cao, anh hỏi ai?
cho trăng bạc tóc vọng sơn khê
Ngày sau lời biển, em quên mất,
Thì giữa trời cao, anh hỏi ai?
Thôi để anh tô màu ký ức,
Tô trời xanh lên mắt em xanh,
Giữa dòng suy tưởng anh ngồi viết,
Viết những lời mây trên tóc em.
SG Thu 2016
Tô trời xanh lên mắt em xanh,
Giữa dòng suy tưởng anh ngồi viết,
Viết những lời mây trên tóc em.
SG Thu 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét