Thơ Kiều Giang
Hôm nay đi giữa Đà Lạt xuân,
anh nhớ Đà Lạt của chúng mình năm trước,
em thường nép vào huyền thoại nên anh sợ mất,
sợ mất em, là mất cả Đà Lạt xuân,
anh nhớ Đà Lạt của chúng mình năm trước,
em thường nép vào huyền thoại nên anh sợ mất,
sợ mất em, là mất cả Đà Lạt xuân,
Đà Lạt cho anh màu áo trinh nguyên,
màu áo em trong xanh huyền mắt nhớ,
anh bắt chước cành thông, hôn em trên đồi gió
truyền hơi ấm cho nhau, anh mắc nợ em rồi !
màu áo em trong xanh huyền mắt nhớ,
anh bắt chước cành thông, hôn em trên đồi gió
truyền hơi ấm cho nhau, anh mắc nợ em rồi !
Đà Lạt những ngày này anh thấy đơn côi
những ngày không em, trên Đồi Cù rét,
hoa công viên, mùa xuân chưa nở hết,
nước Xuân Hương thao thức đến bao giờ ?
những ngày không em, trên Đồi Cù rét,
hoa công viên, mùa xuân chưa nở hết,
nước Xuân Hương thao thức đến bao giờ ?
Anh gọi Đà Lạt xuân trong màu mắt em mơ,
và cứ ngỡ hồ Tuyền Lâm trong mùa lễ Phật,
Đà Lạt trong anh. Như em. Có bao giờ mất
em còn mãi trong đời , ngây ngất Đà Lạt xuân.
và cứ ngỡ hồ Tuyền Lâm trong mùa lễ Phật,
Đà Lạt trong anh. Như em. Có bao giờ mất
em còn mãi trong đời , ngây ngất Đà Lạt xuân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét