Em đã hát tang khúc lên những ngày vui của quá khứ,
còn anh cố nhặt những mảnh kính vụn của cửa sổ nhà thờ,
sau cái đêm nữ con chiên thất tình đập phá,
tiếng hát của em sẽ làm cho mộ chí của đời anh đi về phía…
muôn trùng,
những lời nói khô như sa mạc của anh
cũng đã nhuốm màu sắc của ái ân.
và em cũng phát hiện ra một chân lý rằng
không có một người đẽo đá kiết xác nào
cần mẫn hơn các nhà thơ,
rồi em nguyền rủa anh như đứa con hoang của thượng đế,
Máu của người nghệ sĩ thường rơi vãi trên những ruộng đồng,
trên những cánh rừng,
trên những bến cảng,
và trên cả những mặt đại dương xa xôi,
điều mà trí tưởng tượng của người đàn bà biết rất rõ.
Em lại bảo rằng anh đang đi về phía những cạm bẩy của hạnh phúc,
anh cố hiểu ra có một điều rất thật,
và là một điều duy nhất,
thượng đế mới là kẻ đánh lừa những trái tim thổn thức vì yêu,
Anh đã không nhận một lời an ủi nào từ số phận đâu em,
vì cả những tia sáng hoàng hôn nhìn anh cũng là những cái nhìn rất vật chất,
anh cứ nghĩ thời gian là không có thật,
và không nên đưa tay đào bới những nấm mồ.
Anh muốn trở thành kẻ tôn thờ thuyết hư vô,
khi anh đã bước qua bên kia bờ số phận,
anh không bao giờ trao cho ai
cái chìa khóa của chiếc hòm riêng tư đời mình,
để âm thầm tiếp tục mang bí mật kia xuống mồ,
tình yêu sẽ mãi mãi thuộc về hư vô…
SG 28-7-2018