Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

9 thg 1, 2020

Mẹ và Biển


Kiều Giang
Mẹ ơi
đã mấy năm rồi
mà những viên sỏi vẫn trắng ngời trên mộ mẹ,
mỗi ngày mặt trời đi qua, lặng lẽ,
hôn lên từng viên đá cuội thay con,
Nơi phía tây
đồi núi Cù Mông
rừng bạch đàn
ngậm ngùi
phủ bóng râm lên mộ mẹ,
gió hát lời ca dao khe khẽ
“con cò lặn lội bờ sông”
như tiếng mẹ ru con
bên khung cửi ngày nào
Mẹ ơi,
bây giờ con không dám khóc đâu,
vì ngày xưa mẹ dặn,
làm con trai không được khóc,
nhớ mẹ, nước mắt con bây giờ chảy ngược
vào tim,
Đêm nay, con ngồi với biển Qui Nhơn,
biển cũng bao la và sóng cũng dạt dào như lòng mẹ,
lặng lẽ
xô vào hồn con,
Nhìn lên trời cao,
con không biết ngôi sao nào là đôi mắt mẹ,
con gọi thầm khe khẽ,
Mẹ ơi,
mẹ ở đâu,
trong cõi vô cùng…

Tranh ST trên net

Gãy Khúc


Kiều Giang
1.Cánh hoa quỳnh trong vườn nhà tôi
chẳng chịu nở về đêm,
nó lại nở vào lúc bình minh,
khi chiếc xe chạy ngang qua đường nổ lốp,
người lái xe đứng khóc,
nhưng người yêu của anh ta lại cười,
vì có con mèo ốm từ dưới gầm xe chui ra.
người đàn bà quét đường,
ném nhanh cây chổi,
vội ôm hôn con mèo vừa lăn ra chết,
và bà đã bị bắt vì mang tội giết súc vật,
cành cây bên đường đổ nhào từ trên cao,
vì cái cưa máy của người bảo vệ cây xanh,
đúng ngay vào chỗ chiếc xe,
nhưng người đàn ông đã lái chiếc xe đi mất,
người hành khất
ngồi khóc bên đường,
vì người mẹ chết đêm qua
không có chiếu để chôn,
nhưng anh ta lại vừa chắp tay cười,
vì túi áo quần
của một chiếc xe qua đường vứt ra,.
một chiếc xe chở cảnh sát
vừa thả viên cảnh sát xuống đường,
đường kẹt xe nhưng hắn đã lăn ra ngủ,
hắn tỉnh giấc sau cơn mộng du,
anh ta nói, anh ta không biết tại sao,
chỉ có linh hồn anh mới biết,
rằng tất cả đều do sự gãy khúc
KG 10-8-2019
Tranh st trên mạng.

Bóng Chiều


Kiều Giang
thời gian rỗng,
bước chân qua ngõ hẹp,
không gian câm,
hiện thể nặng lưu đày,
mặt trời đêm,
cùng thiên thần giẫy chết,
trăm năm buồn,
tay níu bóng chiều say.
phút hoang lạnh,
sẽ trở thành hằng cửu,
sóng trùng dương
mơ mọc cánh thiên thai,
trăng nằm chết
ôm nỗi sầu thiên cổ,
biển phong ba,
tay níu gió hình hài.
xin đừng khóc,
hỡi mây trời lận đận,
gió hoang sơ,
ru mãi một câu nguyền,
giây phút cuối,
nhìn mặt trời lõa thể,
bóng chiều tan
trong vực thẳm đi-về.
SG 8-82019
Tranh st trên mạng