Kiều Giang
Kể từ
người bỏ cuộc vui,
Ta về
thắp lửa trên đồi Dạ Kinh,
Nghiêng trăng
uống cạn bóng mình,
Nghiêng đời
uống cạn dòng sinh tử này.
người bỏ cuộc vui,
Ta về
thắp lửa trên đồi Dạ Kinh,
Nghiêng trăng
uống cạn bóng mình,
Nghiêng đời
uống cạn dòng sinh tử này.
Nhớ xưa
em chuốc mộng say,
Bây giờ
anh hát
những lời cuồng ca,
Sóng cồn
biển nhớ tìm hoa,
Vì người
thức suốt canh tà mai sau.
Kinh này
niệm một dòng thôi,
Áo này
đã nhuộm mấy màu cuồng si,
Em
từ lỡ bước ra đi,
Cành hoa tím
chạm bờ mi sững sờ.
Tiếng lòng nhỏ giọt
vào thơ,
Gọi người,
trở giấc bên bờ thực hư,
Phiêu du. Nào! Cứ phiêu du,
Tim nay hoá đá,
thiên thu cho người…
(Trong tập NHỮNG GIỌT MƯA GIAN NAN)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét