Thơ Kiều Giang
Trên đỉnh phù vân
chiều vắng gió
Đông tàn,
én mượn cánh phù hoa,
Lá thu
còn tiếc
người qua ngõ,
Xào xạc trong hồn
giọt nắng thưa!
Một thuở
màu sương không ước hẹn,
Rơi trên áo mỏng
mộng xây đời,
Nửa đêm
con nước
dừng chân đợi,
Trăng hỡi,
nơi nào,
trăng viễn phương…
Áo cũ
một đi không trở lại,
Còn đây
đêm vọng
khúc âm buồn,
Bến xưa
chim sáo
còn kêu mãi,
Ai gửi hồn vào
trong tiếng sương?…
Ta ngồi
với nửa vầng trăng muộn,
Chiếc bóng ta già
giữa cuộc chơi,
Mai kia rượu cạn,
chưa tàn cuộc,
Người hỡi
ngàn năm
tuổi vẫn buồn…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét