Bảy mươi bốn năm, Mẹ đặt con vào trần thế,
Mẹ mỉm cười lên tiếng khóc con thơ,
Áo mẹ mỏng nhưng mùa đông kín gió,
Vai mẹ gầy, mà che cả đời con.
Bảy bốn năm, con bước xuống cõi trần,
Ngày Sinh Nhật, chỉ đôi lần có mẹ,
Con chỉ hát lời mùa xuân khe khẽ,
Mẹ ơi! Con nhớ mẹ vô ngần.
Năm mươi năm, đất nước chiến tranh,
Kể từ khi con mới vừa chập chững,
Ngày sinh của con, mẹ thường quên, vì bom đạn,
Khói lửa qua rồi, cơm áo, phải xa nhau!
Ai sinh ra đời mà tránh được nỗi đau?
Mai kia con chết, cũng chỉ muốn là con của mẹ,
Hôm nay sinh nhật, trong lòng con nhỏ lệ,
Vì mẹ của con đã khuất núi lâu rồi !
Mẹ ơi! Bảy tư ngọn nến này, con thắp cho con,
Và con cũng thắp để tri ân một đời đau của mẹ,
Hôm nay nhìn những ngọn nến lung linh, rất nhẹ,
Mẹ đang cười với con, trong cõi vô cùng…
SN74-19-2-2021
Ảnh st trên net.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét