Tôi cứ tưởng năm tháng
lướt qua đời tôi là cơn gió,
là làn sương,
là nắng ngọ,
gió thu tràn
se nhuộm một làn môi.
Tôi cứ tưởng rằng tôi không biết đau,
nắng e ấp một màu xanh ký ức,
những sớm mai rạo rực,
trăng khuya thắp lửa u hoài.
Nhưng không,
chữ nghĩa như lưỡi dao,
cứa hoài vào da thịt,
cứa vào thanh âm
bật ra câu hát
miên du…
Loài người ở đó
ta đi hoài không tới,
Chiếc bóng ta
gửi lại phía sau người,
Ta vẫn bước
cho mòn vai thế kỷ,
Gió hải hồ
thổi suốt mộng thiên di.
Người cứ đi,
Ta cứ đi,
Thế giới đang lung linh trước mặt,
Gươm giáo đầy trời,
hòa trong câu hát,
Và ta ngỡ rằng ta không biết đau.
SG 27-2-2021
Tranh của PICASSO.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét