Thơ Kiều Giang
Giọt khuya
có ướt áo người ?
Em đi ngày ấy
sông trôi võ vàng
Liêu xiêu
bóng lẻ gập ghềnh
Rừng mơ
đá nhuộm mấy tầng xanh rêu
Bờ hoang
mở - khép mộng chiều
Mà nghe giục giã
ngàn hiu hắt buồn
Sầu lên
cát bụi se hồng
Trời non xa khép
lưng chừng nẻo mây
Đông giăng sợi nhớ hao gầy
Tóc xanh vó ngựa
dặm dài nắng pha
Trăng non xa - vọng non xa
Ta về gối mộng lên tà gió xiêu
Chẳng cho được giấc mơ chiều
Thì thôi
đành để
hoang liêu phận mình...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét