Thơ KIỀU GIANG
Homo Sapiens
Con người tinh khôn
Nết xưa mãi còn
Cố giấu con chồn
Vào trong túi xách
Tìm đường chui lách
Để mà ăn riêng ?
Chúng mình đi săn
Sao anh làm thế
Cuộc đời dâu bể
Làm kẻ vô luân?
Sa mạc lớn dần
Vào hồn anh đó
Trăng, sao cùng khổ
Anh có biết chăng
Homo Sapiens ?
Ta giống Rồng Tiên
Anh giống Rồng Tiên
Một bọc trăm con
Ta lên Trường Sơn
Anh ra Đông Hải
Đôi vai trần trụi
Gánh cả non sông
Hơn bốn ngàn năm
Cùng xây tổ ấm
Mộng đời nhung gấm
Treo vạt sông trôi
Giàu sang hỡi người
Cũng về hư ảo
Nay ta khờ dại
Mang trái tim người
Đi về muôn nơi
Hỡi dòng sông trôi
Ngàn năm đừng cạn
Đi quanh tìm bạn
Là ánh trăng ngà
Nay trăng đã già
Đi tìm ngôi sao
Nhật nguyệt trên cao
Còn ta dưới thấp
Đời sao vẫn đục
Như mắt vua quan
Lời dọc lời ngang
Bao nhiêu mệnh bạc
Ngoài kia sông hát
Khóc người đầu non
Lòng mẹ héo hon
Đứa con lầm lạc:
Con tim máu nhạt
Lúa đợi mùa thơm
Nước non tủi hờn
Dồn lên ngọn bút
Em về xuân sắc
Cho ta cội tình
Đời thắp bình minh
Vào hang hùm sói
Trăm năm ngồi đợi
Xin trời mãi xanh
Ta vun chồi xuân
Thiên thu một cõi
Ai người có tội
Hỡi màu thanh thiên
Homo Sapiens ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét