Thơ NGUYỄN THANH HIỆN
và
ai đang
nói
về những thằng mặt trắng
Trích trong" Những bài hát rong đương đại"
con đường
vào làng nói với ta, rằng suốt
những nghìn năm qua là chưa bao giờ
phải buồn phiền vì một điều
gì do người làng mang lại, con đường
vào làng là khúc ruột bao dung, bà
mẹ bao dung rứt ra từ niềm trắc ẩn
đem đặt giữa chốn thế gian phiền
tạp, con đường vào làng nói
với ta, rằng cái khúc ruột rứt
ra từ niềm trắc ẩn ấy là quyết
cùng sống chết với người làng,
nhưng một hôm, bỗng nghe bước chân
thô bạo của ai đó dẫm trên
đường, thì ra là những thằng
mặt trắng, bọn chúng nói là
bọn chúng đi thu hồi sự tự do của
những kẻ đang sống trong làng, đã
đủ quá rồi bởi bấy lâu là
con người vẫn được đi lại
dưới bầu trời cao xanh, những thằng
mặt trắng nói, và tiếp tục bước
đi, chúng nói là chúng theo lệnh
của những vị thần trên cao đi lấy
lại tự do của người làng, con
đường vào làng nói với ta
bấy giờ thì cả con đường
gồng mình lên, hét, hỡi những
thằng mặt trắng hãy thôi đi thói
xu nịnh, chớ đem chữ nghĩa của con
người ra ca ngợi sự tăm tối, bấy
giờ thì những thằng mặt trắng
cũng chường những gương mặt có
chữ nghĩa ra mà cãi, rằng thật
sự là chúng chỉ theo lệnh của
những vị thần trên cao đi thu lại
tự do của những người đã
dùng bấy lâu để đem ban phát
cho những nơi còn thiếu, con đường
vào làng nói với ta bấy giờ
thì chẳng hiểu sao khúc ruột rứt
ra từ niềm trắc ẩn chẳng thể giữ
được sự trắc ẩn vốn có
của mình khi nghe có những nơi nào
đó chẳng có tự do, là cả
con đường cứ gồng mình, hét
lên, hỡi những thằng mặt trắng
hãy thôi đi thói giả dối, không
tự do thì ngay cả các vị thần
trên cao cũng sẽ trở thành đất
đá, cả con đường vào làng
là cứ gồng mình lên thành
những đèo, dốc, thành những
hang, hố, lũ mặt trắng lớp ngoi ngóp
dưới những hang hố, lớp tháo chạy
trở lui, con đường vào làng nói
với ta, rằng đã trừ được
lũ mặt trắng ấy, nhưng giống người
mặt trắng ấy thời nay đông lắm,
nên cứ sợ một ngày nào bọn
chúng lại quay lại phá nát con đường
vào làng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét