Thơ KIEUGIANG
Những chiếc lá vàng
nhỏ những giọt nước mắt vào mùa đông ẩm ướt,
cũng như ta thương tiếc mảnh tình yêu xa tắp ở chân trời,
em đã bao lần mang ký ức xa xôi trút vào hồn ta lận đận.
Em cho ta thứ tình yêu cổ tích
để ngàn năm ta ôm chặt với mùa đông
còn em thì đang giấu kín nỗi oan khiên đã thành thương tích,
ta nhớ em như loài chim én nhớ mùa xuân còn ẩn hiện trong
làn mây ẩm ướt mùa đông.
Làm sao ta có thể quên ngôn ngữ văn chương thần thoại mà em đã dành cho ta,
ngàn năm nở hoa bên bờ trăng,
để ta chôn chặt trăm năm vào bến bờ hoài vọng,
giữa tháng ngày tồn tại chông chênh.
Ta bồng bềnh trên dòng sông riêng nửa góc trời,
ảo ảnh có hình thù những đám mây hợp tan,
và ta mãi ngợi ca đôi môi chưa bao giờ ta được hôn
như đêm đêm ta vẫn hôn lên nỗi cô đơn huyền thoại.
Những đợt sóng thời gian đang vỗ vào mênh mông
như vỗ vào hồn anh
tháng ngày là hoang mạc cô liêu mọc lên loài hoa thiên sứ
tím ngát tình anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét