Lá vàng đọng chút buồn thưa
đông tàn, may áo cho vừa nhớ thương
vòng tay khép mở vô thường
tóc mây muôn dặm,còn vương lệ sầu
Em giờ biền biệt nơi đâu
có nghe trăng rụng bên cầu nhân gian
anh đi góp nhặt võ vàng
bến sông chim sáo sang ngang mất rồi?
Áo người hứng giọt mưa thôi !
còn đây nhung gấm rũ nhàu tơ duyên
tiếng chuông siêu độ muộn phiền
trăm năm đành gửi thiên đường cõi chơi
Tay em mở buộc tơ trời
để trong hương sắc cũng vơi đá vàng
cuối trời nhặt bóng trăng tan
gửi vào cầm sắt lỡ làng lệ xanh…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét