Thơ KIỀU GIANG
Ta về ôm đất ru em
Trắng kinh bến giác, xanh miền cỏ non
Ru cho hoa rụng trắng đường
Gót em một thuở thơm miền du ca
Ru em vàng nụ mù sa
Vầng trăng xưa rụng lên tà áo xuân
Mây thu nhẹ bước tần ngần
Sợ mai lệ nhỏ cuối vần thơ say
Bao giờ xanh ngọc trao tay
Nửa đêm huyền thoại đợi ngày gấm hoa
Sầu khuya mở khép canh tà
Ru em ru giọt mưa sa cuối trời
Người về giữa giấc mơ tôi
Xin em hãy ngủ cuối lời ru anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét