Truyện ngắn KIỀU GIANG
Vào khoảng những năm thứ 13 tỷ 345 triệu, sau vụ nổ vũ trụ Big Bang, trên hành tinh xanh hình thành những dòng sông chảy về muôn hướng. Mỗi dòng sông kéo theo một nẻo đường phát triển cho loài sinh vật biết khóc, biết cười, biết tư duy, trong số đó có dòng sông Xích Tư dài hàng ngàn cây số chảy từ tây sang đông, qua hàng chục nước rồi đổ ra biển Hải Không
Có hai vương quốc là Hạ Trụ và Nậm Vu hình thành hai bên tả và hữu ngạn, cùng uống chung nước của dòng sông Xích Tư quanh năm đầy ắp , trăn trở, nặng nề , và cứ đêm về dòng sông sóng dậy, đỏ ngầu, thét gào, như thù hận với bao dòng sông khác. Mặt đất như cứ từng cơn rung lên từ ngày hình thành dòng Xích Tư, như người mẹ đang cơn trở dạ đứa con mà hình như bà ta không muốn cho ra đời trên thế gian này.
Dưới cái rét mùa đông như cắt da, một người thanh niên thân hình mảnh khảnh, tên Ngô Ân Quân cùng người tình là Mẫn Khương và người bạn nối khố là Lâm Hùng Phiệt, vẫn nhẫn nại, hì hục kéo chiếc xe bánh gỗ chất đầy những thùng nước lấy từ dòng sông Xích Tư , cách đó chừng nửa dặm đường, đang vượt qua một con dốc. Người thanh niên ấy có khuôn mặt xương xương, miệng rộng, trán cao, cằm vuông, đôi mắt mí lót, làm tăng thêm vẻ lì lợm, cả quyết. Chiếc xe vẫn ì ạch trườn lên trên con đường lầy lội đầy bùn đất đỏ của Vương quốc Nậm Vu. Anh dừng chân,dẫu trời giá rét, anh vẫn phải đưa tay quệt mồ hôi trên trán rồi quay qua Mẫn Khương, nói như đang ở trong mơ:
-Trở lại quê hương lần này, anh quyết đem nước của dòng Xích Tư linh diệu tưới lên tổ quốc khô cằn của anh. Dòng Xích Tư chính là ân sủng của Thượng Đế ban cho chúng ta, Thượng Đế đã về với dòng sông. Không còn con sông nào khác, không còn con đường nào khác. Đã có nhiều nước được dòng Xích Tư làm cho màu mỡ xanh tươi, không ai còn nghi ngờ gì nữa.
Mẫn Khương nhìn vào mắt người yêu rồi ân cần :
-Hình như mỗi thời đại, Thượng Đế lại ban cho loài người những dòng sông chảy vào lịch sử, vì lịch sử là một dòng sông mà, và em có cảm giác là chúng ta đang mở đầu cho đất nước ta một giai đoạn lịch sử. Ta phải làm sao cho từng giọt nước của dòng sông Xích Tư ngấm vào từng tế bào của xã hội Nậm Vu. Đó là kế sách lâu dài của một chế độ.
Ngô Ân Quân càng sôi nổi hơn:
-Em hãy để ý xem, đôi bàn tay, bàn chân của chúng ta thì Thượng Đế cho thay da từng ngày, nhưng những tảng đá kia đâu có da để mà thay,ta không thể là tảng đá,lịch sử của Nậm Vu phải thay da đổi thịt, nên chúng ta phải làm những điều mà lịch sử bắt ta phải làm.Ta phải thay đổi Nậm Vu. Chúng ta có thể làm cho nước của dòng Xích Tư ngấm vào máu của nhân dân Nậm Vu, khi đó lịch sử của đất nước ta sẽ lật sang một trang khác.
Mẫn Khương đưa mắt nhìn xa xôi rồi có vẻ ngậm ngùi:
-Có điều, em không sợ đem đời mình ra đánh cược với thời gian, nhưng thời gian là một dòng chảy vô cùng sinh động xen lẫn với vô tình. Dòng lịch sử luôn luôn tìm một hướng đi thích hợp trong từng giai đoạn, mà hình như không ai có thể bắt lịch sử phải tuyệt đối chảy theo ý chí của mình. Không biết đến khi ta phải đối mặt với sự ruồng rẩy của thời gian, thì ta có còn được nhìn lịch sử chảy theo hướng mà chúng ta mong muốn và con cháu ta không phản bội lại chúng ta?
Ngô Ân Quân có vẻ gay gắt và tự tin:
-Nói như em thì đã không có lịch sử, vì lịch sử là một dòng chảy theo sự định hướng của con người, chính bàn tay và khối óc con người trên dòng chảy của thời gian đã tạo nên lịch sử chứ còn ai? Hôm nay chúng ta đang làm lịch sử cho đất nước Nậm Vu . Mỗi giai đoạn lịch sử là một thời đại. Giai đoạn lịch sử mà nhân dân Nậm Vu lấy dòng Xích Tư để định hướng cho tư tưởng và văn hóa của mình sẽ là một thời đại huy hoàng nhất của lịch sử Nậm Vu từ trước tới nay, thời đại ấy sẽ mang tên anh, em và các người bạn của chúng ta. Ta không còn thời gian để do dự, nghi ngờ. Dù ngày mai ta có chết đi thì cũng sẽ có kẻ khác nối tiếp con đường của chúng ta hôm nay. Dù dòng Xích Tư có chảy theo một hướng khác, hay con cháu ta có phản bội lại chúng ta, thì con đường của chúng ta vẫn không thể thay đổi. Sao mới khởi đầu mà em đã có quá nhiều lo lắng?
Có lẽ Ngô Ân Quân cho rằng chỉ có một mình anh đang làm lịch sử và lịch sử sẽ chảy theo ý chí của anh. Theo anh thì sự pha trộn giữa các dòng sông, giữa các dòng máu , giữa quá khứ và hiện tại, là không thể chấp nhận được.
Mẫn Khương lại dịu dàng:
-Không phải là em bi quan, nhưng chúng ta không thể đơn giản hóa lịch sử, khoát lên lịch sử một màu hồng của ý chí. Có khi, lịch sử tự do lựa chọn hướng đi của mình, mặc dù có sự thúc đẩy của bàn tay con người, như một lối rẽ của dòng sông. Hình như tạo hóa đang đặt lên bàn tay con người một trò chơi với sự lạnh lùng của thời gian . Đó chính là nguồn gốc của sự thất bại của Thành Cát Tư Hãn, của Alexandre Đại đế, và của Napoleon…
Đã hơn nửa thế kỷ, đa số dân ở vương quốc Nậm Vu uống nước của dòng sông Xích Tư, và dòng sông đã trở thành huyền thoại. Và chính người thanh niên dáng gầy gò tên Ngô Ân Quân kia, đã phủ lên dòng sông cái màu huyền thoại đó. Chuyến xe bò đầu tiên lấy nước của dòng sông Xích Tư chính là chuyến xe của anh và đồng đội. Không biết có một thứ ân sủng nào đã biến thành quyền lực thiêng liêng dắt dìu người thanh niên của vương quốc Nậm Vu nghe được những lời thánh trong từng giọt nước của dòng sông Xích Tư đầy cám dỗ và ma quái. Ban đầu Ngô Ân Quân cùng đám tay chân thân tín đi rao truyền cái quyền lực mầu nhiệm và huyền bí của dòng nước Xích Tư chảy qua trần gian như một thứ ân huệ của Thượng Đế. Người ta sẽ nghe được lời sấm truyền từ dòng nước Xích Tư, ngấm vào tâm trí của từng người dân , vào dòng chảy văn hóa của vương quốc Nậm Vu. Thế rồi, sau gần 30 năm đấu tranh thấm đầy máu và nước mắt với những nhóm quyền lực đã lỡ thọ hưởng sự nuôi dưỡng bỡi dòng phù sa của những con sông khác, Ngô Ân Quân trở thành vua của vương quốc Nậm Vu mầu mỡ. Nhưng cũng từ đó, người dân lại trở nên nghèo khó do sự bất thường của dòng nước vơi đầy cùng với sự nhũng nhiễu của đám quan lại xu nịnh, bất tài, chỉ lo vun vén cho cá nhân mình. Có lúc, Ngô Ân Quân cảm thấy bơ vơ giữa những đồng đội . Dựa vào quyền lực để ăn cắp của công và cướp bóc của dân, giờ đây đã biến thành một bệnh dịch lan tràn từ đám quan lại của triều đình cho đến tên hương dịch. Biết vậy, nhưng vì muốn bám lấy quyền lực, Ngô Ân Quân ra lệnh cho đám pháp quan tăng cường hình pháp, bóp nghẹt cổ dân, xây thêm nhà tù và pháp trường. Dân Nậm Vu được lệnh không được uống nước ở bất kỳ một dòng sông nào khác, ngoài dòng nước thiêng Xích Tư . Suốt cả ngày lẫn đêm, người dân Nậm Vu, bằng tất cả phương tiện, từ xe người đẩy đến xe súc vật kéo, phải lấy cho được nước của dòng sông Xích Tư, để thể hiện sự tuân phục đối với đấng quân vương . Những ai không chịu uống nước của dòng Xích Tư, hoặc là bị tù đày hoặc là bị đẩy ra ngoài xã hội. Tuy nhiên vẫn có hàng triệu người vẫn không cho nước của dòng Xích Tư chảy vào huyết quản của mình, mà vẫn lấy và uống nước của những dòng sông khác. Sự mâu thuẫn và xung đột giữa hai nhóm cư dân, uống và không uống nước của dòng Xích Tư, diễn ra âm thầm và ngày càng gay gắt. Còn trong cộng đồng dân cư uống nước của dòng Xích Tư càng trở nên quỷ quyệt vô lương hơn. Họ cắn xé lẫn nhau. Những vụ án mạng man rợ thường xuyên xảy ra, những vụ chém giết cướp giật mang đầy thú tính. Có điều trớ trêu là, khi Ngô Ân Quân càng củng cố quyền lực cho triều đình y, thì đám quan lại càng dựa vào đó để vơ vét của nhân dân, làm cho tiếng oán than càng đi sâu vào tận hang cùng tăm tối, khuyến khích cho tội ác, cho bần cùng.
Đêm nay, dưới ánh trăng trung thu vằng vặc, ngồi trên Vọng Nguyệt Đài vừa mới xây xong, với bao mồ hôi, nước mắt và xương máu của dân, nhà vua đưa tay nắm bàn tay ngọc ngà của Hoàng hậu Mẫn Khương, tuy tay ngài không còn run như cái thuở ban đầu, nhưng trước khung cảnh nên thơ, hữu tình và nhan sắc tuyệt mỹ trời ban của người đàn bà sắc sảo thông minh, trái tim sắt đá của đấng quân vương cũng không thể ngăn được sự bồi hồi xúc động. Nhà vua như chìm vào đôi mắt của Hoàng hậu rồi mở đầu:
-Cảnh thanh bình đang ngập tràn trên đất nước Nậm Vu, có lẽ muôn dân của ta đang hưởng hạnh phúc, nàng có thấy thế không?
Mẫn Khương e ấp:
-Tâu bệ hạ, thần thiếp thấy rất rõ điều đó. Hồng ân của Hoàng thượng đang trải lên sinh mệnh của muôn loài.
- Nhưng không biết vì sao tiếng đàn hát kia chỉ vẳng ra từ chốn cung đình và các dinh thự của quan lại?
- Tâu hoàng thượng, đúng là như vậy. Ở nơi thôn dã xa xôi, chỉ có tiếng nhạc của loài giun dế, vì có lẽ chúng không đủ sức để quan tâm đến nỗi đau của những kẻ cùng đinh khố rách, thấp cổ bé miệng…
Hoàng hậu bỗng đột ngột dừng lại ở đó. Nhà vua nghiêm sắc mặt:
-Hoàng hậu nói sao? Làm gì có kẻ cùng đinh khố rách, thấp cổ bé miệng trong chế độ ta. Có chăng là bọn trí thức trói gà không chặt,chuyên chỉa mồm nghểnh mũi về phía ta để nghe ngóng, soi mói ta, phải nhét đá vào cổ họng bọn chúng.
Ngô Ân Quân như sắp nổi trận lôi đình, khi nhớ lại việc quan ngũ phẩm Ngoại lang ở Cơ mật viện tấu trình rằng có một Bảng nhãn tân khoa nói xa nói gần, đa số quan triều là ngu dốt, bất tài, hèn nhát và tham nhũng. Giờ đây ngài lại nghe chính từ miệng của người mà nhà vua yêu thương quý trọng nhất, về nỗi thống khổ của nhân dân vương quốc Nậm Vu, nét mặt của Ngô Ân Quân đanh lại,đau khổ:
-Nàng cũng biết là ta yêu nàng như thế nào chứ?
Nhà vua bỏ lửng câu nói, nhìn đăm đăm vào khoảng không, khi những thước phim của quá khứ hiện lên, về những ngày gian nan trên đất khách, rồi gặp nhau trên dòng nước Xích Tư huyền thoại, sống chết trên từng thước gươm yên ngựa,và nhất là nét đẹp ngây ngất đến não lòng của nàng. “Ôi, cái vầng trán thông minh vừa ngây thơ vừa bướng bỉnh ấy, làm cho ta, một đấng quân vương, nhiều khi như muốn gục ngã dưới chân nàng! Vầng trăng trên bầu trời xanh thẳm đêm nay chẳng còn có ý nghĩa gì nếu không có nàng bên cạnh…”
Như thấu hiểu nỗi lòng của đấng quân vương, Mẫn Khương quỳ xuống ôm tay đức vua, thỏ thẻ:
-Tâu Bệ hạ, thần thiếp lỡ lời, xin Bệ hạ rộng lòng tha thứ. Nhưng…
- Nàng cũng biết rằng ta không thể giết nàng bỡi tội khi quân, vì giết nàng là ta tự giết ta. Nhưng đầu óc ta muốn nổ tung khi biết có một ai đó nghĩ rằng Ngô Ân Quân này là cái họa cho đất nước Nậm Vu. Còn “nhưng” thế nào, nàng cứ nói tiếp đi, ta còn đủ can đảm mà!
Hoàng hậu vẫn quỳ dưới chân nhà vua, tay nắm long bào, ngước mắt nhìn lên mặt rồng:
-Nhưng... thần thiếp không thể giấu bệ hạ, thiếp phải là tai mắt của bệ hạ, dù những điều thiếp tâu với bệ hạ, có thể làm cho đấng quân vương đau lòng. Thiếp sợ rằng bọn nịnh thần kia sẽ làm lung lay ngai vàng và xã tắc của bệ hạ. Họ chỉ là bọn sâu dân mọt nước, chuyên nịnh hót để kiếm lợi riêng, sự hèn nhát của họ làm cho chúng gần bệ hạ hơn, nhưng lại tách rời khỏi nhân dân Nậm Vu, điều này quan tể tướng họ Lâm biết rõ.
Ngô Ân Quân không ngờ Mẫn Khương, Hoàng hậu sủng ái của mình lại có thể buông những lời quá phũ phàng và nghiệt ngã trước quyền uy tối thượng của thiên tử.. Nhà vua từ từ cúi xuống nhìn nàng, rồi chậm rãi:
-Không! Không bao giờ trẫm có thể tin được rằng bề tôi của trẫm, những người đã từng được tôi luyện trong mấy mươi năm gian khó, thấm đẫm từng giọt nước của dòng Xích Tư vinh quang và mầu nhiệm lại có thể phản bội trẫm, phản bội nhân dân Nậm Vu. Bánh xe lịch sử của thời đại Ngô Ân Quân phải được lăn về phía trước mãi mãi, đến tận cùng của thời gian…
Sự tuyệt vọng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp và dịu hiền của Hoàng hậu Mẫn Khương. Nàng mường tượng ra một sự sụp đổ của xuẩn ngốc, bạo tàn, tham lam và phản bội. Hoàng thượng và đám quan quân của ngài thì tự cho mình là những vị thánh, còn đa số người dân Nậm Vu thì nghĩ ngược lại. Đó là tấn bi kịch của một triều đại. Quy luật của sự hưng phế đang hiện dần ra dưới chân nàng và trên chiếc ngai vàng của chúa thượng. Bất giác, nàng thở dài.
Hình như lịch sử không dành sự ngoại lệ cho bất kỳ một dân tộc nào. Dòng Xích Tư huyền thoại đã đến hồi suy kiệt. Sự dồn nén phi lý của vua quan của hai vương quốc Hạ Trụ và Nậm Vu lên đầu thần dân của họ đã đến lúc không còn tác dụng nữa. Người dân bắt đầu ý thức rằng mình không phải là con vật cao cấp trong dòng tiến hóa của Darwin, mà họ là những con người. Ít ra cũng còn có một khoảng thời gian hàng triệu năm dành cho sự đột biến, thăng hoa. Những chính sách của triều đình Nậm Vu đưa ra, người dân không tuân thủ thực hiện, có khi còn chống lại. Xã hội của vương quốc ngày một hỗn loạn. Dòng nước Xích Tư ngày càng khô cạn , người dân của Nâm Vu và Hạ Trụ không thích uống nước ở đó hoặc không còn nước để uống . Một thứ trống rỗng, một kiểu hư vô, những tư tưởng phi nhân bản như đến hồi lụi tàn . Có lẽ đó là sự chọn lọc tự nhiên của loài sinh vật biết suy tư.
Khi mà dòng sông Xích Tư chỉ còn là những dòng nước hắt hiu , dòng chảy tư tưởng , chính trị và văn hóa của hai vương quốc Nậm Vu và Hạ Trụ cũng đã bị lai tạp. Ngô Ân Quân và Mã Tham Đường cũng bắt đầu có những mâu thuẫn sâu sắc. Hai vị quân vương trước đây từng chung chiếu chung chăn, chung đất chung trời, chung sông chung núi, bây giờ đã trở thành thù hận vì tranh giành nơi biên cương. Những quốc gia sống trên dòng phù sa của những con sông khác, không phải là dòng Xích Tư “ mầu nhiệm”, đã trở nên hùng mạnh, không chịu lấp đầy túi tham quyền lực của Mã Tham Đường, hắn quay lại cắn chính người bạn nối khố của hắn là Ngô Ân Quân. Nước Nậm Vu sau bao nhiêu năm chìm trong tăm tối của lạc hậu và nhiễu nhương, lại chính là miếng mồi ngon cho đế chế Hạ Trụ của tên vua cuồng sát Mã tham Đường. Một cuộc chiến tranh “tương tàn” trên dòng sông Xích Tư huyền thoại không thể không xảy ra.
Mặc dù Ngô Ân Quân đã cấm tuyệt con dân Nậm Vu không được hé răng gọi đến tên của đại vương quốc Hạ Trụ, nếu có thì phải ca ngợi mẫu quốc lên tận mây xanh. Bao nhiêu của ngon vật lạ, bao nhiêu báu vật quốc gia đều đem đi cống nộp, nhưng cái túi tham của Mã Tham Đường quả là không đáy, y vẫn từng bước xâm lấn biên cương Nậm Vu. Sự khiếp nhược của vua quan Nậm Vu càng làm cho Mã Tham Đường mở cờ trong bụng, hắn đã xua quân công khai xâm lược Nậm Vu.
Sau nhiều tháng cho quân tràn cả tuyến biên giới, với chiến thuật “biển người”, ưu thế đã nghiêng hẳn về phía của đoàn quân xâm lăng hung hãn của nước Hạ Trụ đất rộng người đông. Lưỡi kiếm sắt máu của Mã Tham Đường giờ đây tha hồ chém giết. Trên những cồn cát của dòng Xích Tư cạn kiệt, xác chiến binh của hai bên phơi đầy trên mặt sông “mầu nhiệm”. Sự phũ phàng của lịch sử một dòng sông cũng đã đến ngày kết thúc. Sự mông muội, cả tin của Ngô Ân Quân giờ đây đã phải trả giá. Người ta thấy nhà vua của nước Nậm Vu cùng đoàn vệ binh chiến bại, dưới ánh trăng mùa thu nhạt nhòa, đang tháo thân về phía ngọn núi Linh Sơn, sau lưng là toán quân truy đuổi mà dẫn đầu không ai khác hơn là người anh em nối khố của ngày xưa, tên vua bạo ngược Mã Tham Đường.
Đoàn bại binh của Ngô Ân Quân vừa kịp vượt qua con suối sâu , chiếm giữ một ngọn đồi của núi Linh Sơn và bố trí đội quân xạ tiễn, thì đội truy kích của Mã Tham Đường cũng đã đuổi kịp. Đội quân thắng trận đã mệt mỏi, không thể vượt qua làn tên dày đặc của đối phương nên đành hạ trại nghỉ đêm ở bên này con suối.
Đêm ấy, trên dãy núi nơi tận cùng vùng cực nam của tổ quốc Nậm Vu, đứng trên một tảng đá lớn, Ngô Ân Quân đưa mắt nhìn về phương bắc của quê hương đã tan hoang vì chiến tranh, bất giác, nhà vua rùng mình. Vị vua mà từ lâu nay cớ ngỡ rằng mình là một vị thánh,ban phát ân sủng cho nhân dân, sẽ được con dân Nậm Vu ngợi ca, sùng bái đến muôn đời, nay đã trở thành một tên vong quốc .
Nhà vua lặng lẽ rảo bước về phía dòng suối để nhìn lại bóng mình lần cuối. Biết đâu sáng mai đây sẽ chẳng còn một cơ hội nào nữa.
Ánh trăng thu vằng vặc đã soi rõ hình bóng của nhà vua nước Nậm Vu trên dòng suối bạc. Bỗng đấng quân vương hốt hoảng thét lên: “ Sao gương mặt ta lại thế này? Ôi, dòng Xích Tư linh thiêng và huyền thoại kia, chẳng lẽ, hơn năm mươi năm qua, ngươi đã dần dần biến linh hồn ta, gương mặt ta,bàn tay ta thành ra của loài ác quỷ? Không, ta là Thánh, ta là Thánh của con dân Nậm Vu,ta không phải là quỷ...!” .Nói rồi, nhà vua ngã gục xuống dòng suối của Linh Sơn. Nhưng dòng suối của Linh Sơn thanh khiết vẫn tuôn chảy như dòng lịch sử của nước Nậm Vu, không dừng lại. Còn ở biên cương phía Bắc, dòng Xích Tư cũng đang cạn kiệt phơi mình dưới màu trăng mùa thu cũng vàng vọt vì đói khổ và chiến tranh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét