21 thg 7, 2015
Khúc Dương Cầm Giữa Cung Mây
Truyện ngắn Kiều Giang
sau cơn mưa cuối thu, cao ốc Nhật Anh nhìn ra bến cảng Cẩm Lệ, đêm nay, nhuộm thêm cái vẻ u buồn, xa vắng, từ căn hộ tầng mười, nhạc sĩ Hoàng Sơn nặng nề đưa mắt nhìn ra bầu trời mênh mông, thưa thớt những vì sao, như đang nuối tiếc một thời xa xăm vô định, trên cảng, những con tàu nằm ngủ, chờ ngày mai ăn hàng, dáng vẻ nặng nhọc, vô tình, dòng sông Sài Gòn như một con rắn màu xám uốn lượn, rải rác những chấm vàng trên thân, trườn về phía biển, rồi mất hút vào bóng đêm,
căn hộ, các cửa sổ đều mở, gió đông bắc lồng lộng, trên bàn, vật dụng ngổn ngang, chiếc đàn Guitar nằm sõng soài, chiếc piano lặng nghe khúc sonata vọng về từ quá khứ, chai whisky sắp cạn, Hoàng Sơn hớp thêm một ngụm , mắt nhìn thẳng vào bóng đêm,
“ Sương Mai ơi, âm nhạc và thi ca ư, ai đã buộc chúng vào hai trái tim lạc loài giữa trần gian khốn khó , vào cái số phận nghiệt ngã của anh và em, những giai điệu bay bổng kia, những vần thơ trầm lắng yêu thương kia, ai đã cột chặt vào cuộc đời hai chúng ta , những tháng ngày yêu nhau đã làm cho anh và em quên cả thế gian này, sao bây giờ lại trở thành chiếc thòng lọng nghiệt ngã siết cổ tâm hồn anh, trở thành giàn hỏa, thiêu đốt trái tim anh, trong cõi đi về,
hành trang đời anh chỉ còn hình bóng em, mà sao, gương mặt của địa đàng, bây giờ lại như thế này?
ba mươi lăm năm cách biệt tuổi đời đó em, không ít đâu, tóc anh bây giờ đã trắng như mây trời, còn tóc em lại biếc xanh màu núi rừng thăm thẳm, vì sao mình lại yêu nhau, anh không hiểu, Thượng đế đã bất công với em, mười năm hạnh phúc còn lại, anh có thể cho em, anh sẽ cho em tất cả những gì mà ông trời đã ân sủng cho anh , nhưng sau đó, em chỉ còn lại bóng tối của hư vô, anh rùng mình, không thể đâu em, anh không thể nào lừa dối em, lừa dối một tình yêu thanh khiết như giọt Sương Mai mà anh yêu quý còn hơn chính cuộc đời mình, anh cũng không thể lừa dối thời gian, lừa dối đất trời, anh không thể bước đi với vận tốc của Jesus lướt trên mặt biển Ga-li-lê để trở lại tuổi thanh xuân của em, ôi, cái tấm thân ngà ngọc kia, cái mùi hương nồng thắm và ngọt ngào của da thịt kia, em muốn dâng hiến cho anh ư, đối với anh nó thiêng liêng hơn cả chúa trời, nhưng lại quá nghiệt ngã, vì anh đã lỡ yêu em như yêu tiếng đàn thanh khiết của anh, em đã đắm đuối trong vòng tay anh,, nhưng ta đã cố bóp chết những đam mê xác thịt đang hành hạ anh, như người ta đang bóp cổ một con mãnh thú , để giữ sự trong trắng và thanh khiết cho em, như giữ hương hoa của những vần thơ em, một thứ mật ngọt mà anh đã lỡ uống vào,
hỡi văn chương chữ nghĩa, định mệnh chăng, trói buộc ta trong lưu đày chăng, ngày xưa, những con chữ, những làn điệu mênh mông trong những nhạc phẩm của ta viết cho nàng, như cái vũ trụ đầy mộng tưởng phủ lên tâm hồn , làm cho ta sung sướng ngất ngây, mà sao bây giờ, ta phải lìa xa nó, lìa xa em, hỡi Sương Mai,
màn đêm và sao trời vẫn câm lặng, không trả lời ta, rượu đã cạn, lấy gì cho ta đốt cháy đêm đen, đốt cháy trái tim ta, ta muốn trả lại trái tim cho thượng đế, trái tim khốn khổ này, để ta không còn có thể yêu thương,
Sương Mai ơi, nàng biết rõ rằng ta yêu nàng, ta không thể sống nếu không có nàng trên thế gian này, nhưng hôm nay ta muốn chết cho nàng, vì nàng, ta muốn những sợi dây âm thanh của chiếc đàn piano, người bạn đồng hành của ta trong suốt mấy mươi năm, những con chữ vô hình của em trong những tập thơ ta gối đầu giường, sẽ siết cổ, bịt tai ta, để ta chẳng còn nghe thấy gì nữa.
nhưng vì sao ta lại chẳng thể lấy nàng? hăn chiếu kia , mâm bát kia, sao không thể là của chung, căn nhà này, vì sao chúng ta không thể cùng đi về, buổi sáng, ta và em, chẳng thể cùng bước ra, hoàng hôn, chẳng thể cùng trở về. Âm thanh và ngôn ngữ, hai thứ báu vật của ta và nàng đang ngùn ngụt bốc cháy trong hồn ta, tiếng chim sơn ca lạc lõng trong ký ức ta, năm tháng thì mãi dằn vặt ta bằng hai chữ, có thể và không thể,
ta sẽ phải về đâu, có lẽ càn khôn cũng không thể trả lời ta”
ngay sau đêm kỷ niệm sinh nhật, Hoàng sơn đã biến mất khỏi căn hộ chung cư, những nhạc cụ đã gắn chặt với cuộc đời người nhạc sĩ tài hoa, mà từ những bảo vật thiêng liêng đó, những bài tình ca bất hủ của chàng viết cho người yêu, cùng những thanh âm dìu dặt của những khúc giao hưởng lồng lộng trăng sao của những nhạc sĩ tài danh thế giới, cũng đã ra đi theo chàng một cách lặng lẽ và bí ẩn, như thứ tình yêu phi thời gian của chàng với Sương Mai.
đây là đêm thứ ba, sau hôm nhạc sĩ Hoàng Sơn mất tích, trăng hạ huyền đã xế đỉnh đầu, Sương Mai vẫn còn ngồi thẫn thờ nhìn dòng sông âm thầm chảy, có người đã nói với nàng, đêm ấy, Hoàng Sơn đã đi về phía dòng sông,…
Sương Mai thầm thỉ trong tuyệt vọng :
“ Hoàng Sơn ơi, em ngồi đây nghe tiếng khóc muôn trùng còn lại của đời em như tiếng thở dài của anh còn vang vọng trong tiếng sóng dòng sông, thiết tha và cay đắng, rồi đây, em còn biết mang tuổi buồn này đi đâu, trong cõi vô thường mà nơi đó chẳng còn có anh, em như đang lơ lửng trong bầu trời giông bão, vật lộn với những hồi ức ngọt ngào mà anh đã dành cho em, tình yêu ơi, lý do nào người đẩy ta vào tuyệt lộ, bức bách người ta yêu từ bỏ thế gian này, sao người đành diễu cợt trên khát vọng yêu thương cháy bỏng của ta, hoan hỷ nhìn ta héo úa, sao người lại đẩy ta vào nơi chỉ toàn bóng tối, để đôi mắt ta không bao giờ còn trông thấy chàng, tình yêu ơi, sao người ngự trị trong ta, rồi cũng chính người lại bỏ rơi ta, người đã xô ta từ đôi cánh thần tiên của người và ta đang chơi vơi trong khoảng không vô định, giờ đây, ta còn biết đâu là nguồn cội để trở về !
Hoàng Sơn ơi, anh đã cho em bầu trời, bây giờ anh bỏ em bơ vơ và tuyệt vọng trong đó, không có anh và cũng không có mặt trời, thiên thu lại trở về gọi em, anh hãy cho em theo cùng,
thần chết ơi, hãy giải thoát ta khỏi cái trần gian chỉ toàn là những khung cửa hẹp đầy khổ đau, của những định kiến nghiệt ngã mà Hoàng Sơn và ta không thể chui qua, xin cho ta trở về với vĩnh cửu đầy lòng nhân từ, ở nơi đó, ta sẽ gặp được chàng, ta cảm nhận được điều ấy từ thời khắc nặng nề nhưng thiêng liêng này. Hỡi thần chết, người ở đâu?
chuyện tình Hoàng Sơn – Sương Mai như đã trôi theo dòng sông đời lặng lẽ, thời gian đã vùi chôn tất cả, nhưng có một điều mà hình như nó không thể xóa nhòa, đó là tiếng dương cầm và những tình khúc bất hủ của Hoàng Sơn,
người ta nói với nhau rằng, trên đường lên xứ hoa anh đào thơ mộng, khi băng qua khu rừng Cát Tiên quyến rũ và bí hiểm, ai cũng nghe thứ âm thanh huyễn hoặc, du dương, từ cung mây thăm thẳm vọng về, có khi nghe bi tráng như khúc anh hùng ca Iliad của Homer, có khi lại rộn rã vui tươi của một mối tình thơ mộng nơi thôn dã của nàng Theresa kiều diễm của Beethoven, có khi khắc khoải như định mệnh của chàng Hamlet oái ăm, có khi lại dịu dàng như ánh trăng rơi trên đồi thông mông mị, có khi như tiếc nhớ oán than cho mối tình oan trái của Hoàng Sơn,
nhưng tất cả chỉ là một huyền thoại, vì đã mấy năm rồi, không ai tìm thấy dấu vết nơi đi-về của khúc dương cầm vẫn cứ lơ lửng giữa cung mây,
SG 21/7/2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét