Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

4 thg 8, 2015

Người Về Trong Nắng Thu




       Kiều Giang
1.
Tháng bảy sợi mưa óng mượt
hanh vàng chiều nắng nhấp nhô
mùa thu bắc cầu ô thước
dòng sông cười đón người về

Gió hát đường vui mở hội
mắt em hun hút trời sao
hàng cây chiều thu đứng đợi
hoa vàng cuối phố xôn xao

Em về hương thầm trong áo
đọng vào sóng sánh thời gian
tóc thơm bao mùa lưu lạc
em đừng mang gió đi hoang

Anh đứng nhìn em – mắt bão
dáng mây tha thướt nhuộm đường
trắng cả nhớ thương huyền ảo
bàn tay níu áo vô thường

Ru người miên man quán trọ
“ tóc mai sợi vắn sợi dài”
xin người cho ta mắc nợ
mưa ơi đừng lấm gót hài.
2.

Em đi chiều xưa biển động

mắt xanh dậy sóng lòng anh

hoàng hôn sau đồi rơi lạnh

tóc tơ ngược mấy dặm trường



Sáng nay em về với sóng

dịu dàng ve vuốt dòng sông

áo em ngàn năm xanh mộng

ru anh chết đuối giữa dòng


Gió bay tóc người hờn dỗi

đưa tay anh níu tơ trời

vết bầm ngày vui vô tội

làm sao ta biết hỡi người ?


Em cười chao nghiêng nắng sớm

dòng sông đứng lại đợi chờ

con sóng vờn trong trí nhớ

yêu em áo tím dại khờ


Ta hôn vàng thơm trời mộng

suối reo bồng đảo đê mê

hoa nở non cao lồng lộng

đào nguyên vịn gió đi - về.

25/7/2015

Không có nhận xét nào: