Kiều Giang
Đem thân
vào cuộc lưu đày,
nay về giữa chợ
đời bày cuộc vui?
thu đông xuân hạ ngậm ngùi,
mỏng môi trần thế
chịu lời đa đoan
Người đi
theo mấy nẻo đường?
Ta về
góp nhặt vô thường
gọi tên,
bao giờ
nắm được tay em,
nằm mơ
sỏi đá
khát thèm
còn nguyên
Mai kia
hồn có nghe buồn
thì xin tìm đến
cội nguồn xa xăm
Thôi đành
nhốt nguyệt vào trăng
Thôi đành.
Bóp chết trăm năm.
Thôi đành!
Tiếng ai
gọi giữa vô cùng,
rủ ta uống cạn trăng vàng
thâu canh,
mốt mai
mộng thực
phiêu bồng
lần tay theo dấu
Sắc Không cõi này...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét