Trĩu nặng mùa hoang phố thị,
bước chân sa mạc ngập ngừng
nước mắt bao mùa tri kỷ
bàn tay in dấu vô thường
Cánh vạc chao nghiêng ải bắc
bóng cò bạt gió phương nam
áo tím phơi chiều hiu hắt
mắt khuya trăng dõi lạnh lùng
Người bảo một lần này nữa
coi như con nước xa nguồn
mây trắng trôi ngoài khung cửa
về đâu chiếc lá cuối đường?
Ta biết hồn người trắng lắm
chiều thu nàng gửi vào mơ
người níu giọt buồn nhỏ xuống
ngàn sau ta đứng dại khờ
02/01/16
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét