Khi những cơn mưa mùa đông
nổi lên từ phương bắc
đổ xuống trần gian,
đổ xuống biên cương
những cột mốc bỗng dưng bật khóc
đáng lẽ chúng phải đứng nơi tổ tiên đã định
của Nam Qốc Sơn Hà
mà sao bọn quỉ ma
đã dịch chúng về phía Nam hàng chục ki-lô-mét.
Thác Bản Giốc
đòi chảy ngược
chẳng chịu chia đôi, chẳng chịu đứt lìa
chẳng chịu tung bọt trắng xóa reo vui cùng thời đại vinh quang ?
Tôi thấy những kẻ có bộ óc vĩ đại độn vàng thẻ, kim cương,
trái tim cầy sấy,
những sự vững chãi chứa đầy ảo giác,
những bình minh mà sân sau chỉ toàn xác chết và nghĩa địa
tư tưởng là những thùng rác không có nắp đậy
Tôi thấy những kẻ tự xiềng mình vào những quyển sách đã mối mọt,
ôm những thây ma ngồi khóc,
đập đầu vào bức tường đã sụp đổ, thề thốt trung thành,
Đêm đêm tôi nghe tiếng khóc Liễu Thăng
tiếng kêu gào của Thoát Hoan, Tôn Sĩ Nghị,
những dấu chấm hỏi to tướng cứ nhảy múa trên ruộng đồng,
trên phố phường,
trên thân xác của những “thần tượng”
trên bánh xe lịch sử đã bị bẻ cong,
để chở sự dối trá.
vì sao những cơn mưa mùa đông lại làm cho chân anh run,
miệng anh méo xệch,
không đánh vần nổi tiếng nói của dân tộc ,
đầu óc anh kiệt quệ ,
ngày ngày anh ôm chiếc loa,
tha thẩn trên sân ga,
không biết phải đi về đâu,
muốn tự biến mình thành huyền thoại,
Ai biến anh trở thành kẻ nói dối,
rơi vào tình trạng loạn tâm,
ẩn trong chiếc đầu hói, khoác lên bộ tóc giả.
Chiếc mặt nạ dân tộc
rơi xuống dưới chân trẻ con.
18/01/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét