Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

30 thg 6, 2016

Người Đi Tìm Bóng



     

Truyện ngắn Kiều Giang

Giữa khuya mồng hai Tết, trong giấc ngủ chập chờn, hắn thấy một con ngựa ô, không biết từ đâu,xông vào nhà hắn, hất tung cái kính cổ treo trên tường, lồng khung gỗ mun bóng loáng, được tổ tiên hắn truyền lại qua nhiều đời. Cái kính vụn vỡ. Hắn lặng câm chết điếng. Mấy ngày liền hắn bỏ ăn, bỏ làm, mặt thất thần ngây ngây dại dại, quanh quẩn mãi trong nhà, không nói với ai một lời.

23 thg 6, 2016

Bóng Vỡ


Kiều Giang


Buổi trưa
vỡ nát
dưới tiếng thét của quá khứ
con gián nấp sau khe cửa
len lét nhìn,
không dám thở
những con chữ vụn vỡ
cùng chiếc mắt kính,
người đàn ông cố ráp lại những mảnh kính
để thành một câu thơ,
nhưng đành bất lực,


Buổi trưa,
bộ mặt của ký ức
nhăn nhúm
như con giun chết trên sàn nhà,
lũ kiến kéo lê xác về tương lai không thể định hình
người đàn ông đi tìm
một chút phấn hương
còn rơi rớt đâu đó trên dòng sông
cuồn cuộn chảy.


Buổi trưa
người đàn ông xào nấu những con chữ vừa bị giết,
tìm một bữa ăn
cho chiếc bao tử trống rỗng, khô khốc
nhưng bất thành,
người đàn ông bỏ đi, không quay lại,
miệng lẩm bẩm,
đói chữ,
chữ đói,
người ta cũng bỏ đói những hàng cây ngả bóng bên đường,
cùng những cành hoa và vầng trăng,


Người đàn ông đưa tay nhặt những mảnh vỡ của bóng mình trên sàn nhà,
cùng những con chữ
tan loãng trên tay.
SG 4/6/2016

18 thg 6, 2016

Sóng Vỗ Vào Đâu


Thơ Kiều Giang

Đêm, những con sóng vắt mình qua sử xanh
rỉ máu,
biển chồm lên hỏi tội lũ gian,
bóng dáng người đàn bà bốn ngàn năm
sừng sững,
mắt khuya soi tận đáy tim thù,


Người thương nhớ trăm con, tô thắm vành nôi
biển mấy ngàn thu không chia biệt
ánh lửa Mê Linh khuya khoắt
đêm đêm bập bùng thao thiết đến trăng sao


Sóng vỗ vào đâu,
hỡi dãy núi địa đầu không ngủ,
mắt trừng to bên những chiến lũy đợi thù,
đêm đêm ngàn khơi bóng mây đen vần vũ,
ngửa mặt lưng trời ủ rũ bóng chim âu,


Sóng vỗ vào đâu,
thương trang sử viết cho đời sau bốc cháy,
những chuyến hải hành biển quê hương lẩy bẩy,
cha không về,
mắt con buồn, cúi xuống những tàn tro.


Sóng vỗ vào đâu,
có tiếng khóc trong tiếng mưa,
em co ro trong lời dối lừa lịch lãm
hàng cây phố khuya ảm đạm
ta trở về, nghe hoen xám một mùa thu.


Sóng vỗ vào đâu,
trang sử làm sao viết lại?...

SG 29/5/2016

10 thg 6, 2016

Mộng Du



           
    Truyện ngắn Kiều Giang

thế là hắn mắc phải căn bệnh  mộng du, từ khi nào hắn không biết, chỉ biết rằng, hễ cứ nhắm mắt là hắn thấy cha hắn đã chết nhiều năm, trở về dẫn hắn đi ngao du trong cái thế giới đầy quyền lực của ông ta,

6 thg 6, 2016

Em Còn Nợ Mùa Thu


Kiều Giang

Em như cô bé Lọ Lem trong vườn cổ tích
Còn anh như mây lạc giữa mùa trăng
Em chỉ cho anh nụ cười, rồi đi mất
Anh kiếm tìm hoài, cho bạc tóc nhân gian


Xưa Hoàng tử nhặt của Lọ Lem chiếc giày
Bây giờ anh nhặt của em một chút hương bay
Chút hương ấy anh giấu tận cuối hồn sâu thẳm
Vì anh sợ hương thầm theo cánh gió thu đi


Sài Gòn - em về - tháng bảy mưa Ngâu,
Mùa thu nhớ ai mà mùa thu khóc?
Còn anh nhớ em, tiếng cười, anh chôn chặt
giữa linh hồn này , em phút chốc chia xa?


Nay anh về gõ cửa mùa thu
Để tìm em trong nụ cúc vàng mới nở
Xin em đừng cười cho tình anh vụn vỡ
Nụ hôn nào, em còn nợ mùa thu?

SG một mùa thu