Kiều Giang
Em như cô bé Lọ Lem trong vườn cổ tích
Còn anh như mây lạc giữa mùa trăng
Em chỉ cho anh nụ cười, rồi đi mất
Anh kiếm tìm hoài, cho bạc tóc nhân gian
Xưa Hoàng tử nhặt của Lọ Lem chiếc giày
Bây giờ anh nhặt của em một chút hương bay
Chút hương ấy anh giấu tận cuối hồn sâu thẳm
Vì anh sợ hương thầm theo cánh gió thu đi
Sài Gòn - em về - tháng bảy mưa Ngâu,
Mùa thu nhớ ai mà mùa thu khóc?
Còn anh nhớ em, tiếng cười, anh chôn chặt
giữa linh hồn này , em phút chốc chia xa?
Nay anh về gõ cửa mùa thu
Để tìm em trong nụ cúc vàng mới nở
Xin em đừng cười cho tình anh vụn vỡ
Nụ hôn nào, em còn nợ mùa thu?
SG một mùa thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét