Kiều Giang
Nước Sông Seine
lạnh mùa đông tới
Cầu Mirabeau,
em ngồi đợi ai đây,
Paris vầng trán có gầy,
Câu thơ tri kỷ đã đầy tay em?
Anh lặng lẽ
từng đêm viễn mộng.
Trời Paris,
còn rộng chăng người ?
Em đi ngợp phố mây trời
Tay đơm sen hạ, đào dời gót đông!
Cửa KHải Hoàn,
môi hồng nghẽn lối
Eiffel chiều,
có vội không em?
Có người đứng đợi bên thềm,
Hay là em vẫn thênh thênh chiều vàng?
Notre-Dame,
tiếng chuông cứu rỗi
Paris buồn,
còn đợi ai không?
Trăm năm tìm nửa chữ đồng,
Đem vần thơ buộc tơ hồng dấu chim...
Nước Sông Seine
lạnh mùa đông tới
Cầu Mirabeau,
em ngồi đợi ai đây,
Paris vầng trán có gầy,
Câu thơ tri kỷ đã đầy tay em?
Anh lặng lẽ
từng đêm viễn mộng.
Trời Paris,
còn rộng chăng người ?
Em đi ngợp phố mây trời
Tay đơm sen hạ, đào dời gót đông!
Cửa KHải Hoàn,
môi hồng nghẽn lối
Eiffel chiều,
có vội không em?
Có người đứng đợi bên thềm,
Hay là em vẫn thênh thênh chiều vàng?
Notre-Dame,
tiếng chuông cứu rỗi
Paris buồn,
còn đợi ai không?
Trăm năm tìm nửa chữ đồng,
Đem vần thơ buộc tơ hồng dấu chim...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét