Thơ Kiều Giang
Người ta cố lôi cổ tôi vào một giấc mơ,
tôi thấy những bộ xương khô đói và lém lỉnh
đeo theo những cánh sao màu vàng,
bọn họ kéo tôi bay theo,
mắt tôi mờ đi,
họ nhồi vào bao tử tôi những quyển sách màu đỏ và bảo rằng trong đó chỉ lối về thiên đường,
tôi cố đi tìm Beatrice của Dante, nhưng chỉ thấy bao tầng Luyện ngục.
Rồi bỗng một ngày, lưỡi kiếm được nung đỏ,
tên đồ tể nói rằng tôi không thích hợp với nghề giết lợn của hắn, vì bọn chúng toàn làm nghề giết lợn,
hắn chém vào linh hồn tôi,
đường đi của lưỡi kiếm rất ngọt,
điều đó chứng tỏ hắn thật điêu luyện giết người,
và chiêu thức khá hoàn hảo,
Nhưng máu tôi không đổ,
nhưng tôi ôm ngực cúi xuống và cười lên cái trò đùa của những con giòi đang ngoi ngóp trong một thân xác đang rữa,
chúng gõ nhịp vào chiếc phèn la và chiếc loa vang lên đều đều,
không có ai dám phản đối cái âm thanh chói tai và phản trắc.
mọi người tìm mọi cách cố trốn đi.
Bầy chó lim dim ngủ
thỉnh thoảng lại hau háu trừng mắt nhìn,
miệng sủa vu vơ, hàm răng trắng hếu,
chủ của chúng đang bày một canh bạc bịp,
không ai còn muốn bước vào ngôi nhà trống không, tội lỗi.
SG 10/6/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét