Kiều Giang
Có một nỗi buồn vừa đi qua trước sân,
con chim khách không có ai để chào đón,
cơn gió chiều thoảng qua ngoài hiên,
hình như em đã nói lời giã từ hôm qua.
Có một lời thề rụng xuống mùa thu,
từ nhành cây đời trơ trụi lá,
em bỗng nhiên trở thành người xa lạ,
ta lật ngửa tâm tư để tìm một tiếng chân.
Không có gì đáng trách đâu em,
em hãy đi đi, như lời của gió,
coi như trái tim, lỡ một lần bỏ ngõ,
và trăm năm em là khách trọ hồn anh.
Có một người mới đi qua đời tôi,
trên tay xách theo một lời nguyền,
chờ tôi bạc tóc,
dù dòng sông cứ vô tình trôi.
SG, CN 25-9-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét