Thơ Kiều Giang
Ta cúi xuống lời ru
dòng sông ưu tư chảy,
về nơi có em mang nặng khối sầu
trong căn phòng hoang vu câm lặng
ngoài sân sợi nắng bạc đầu,
Người bỗng bước chiều lận đận,
dáng khuya thao thức muôn trùng,
một lần về - đi muôn dặm,
ngàn sau rớt xuống cõi lòng…
Cơn bão tâm thức nổi lên
dưới làn my em huyễn mộng,
trên những bước chân trần của mùa thu,
em như phiến lá cô liêu
rụng lên chiều tím.
Vầng trán em khắc khoải,
nếp suy tư dậy sóng
hương đêm trong bàn tay gầy chín mọng,
nỗi nhớ khao khát đi tìm
mộng ước phục sinh.
Ta rắc cô đơn lên nhan sắc
gục đầu ký ức trắng đêm
mơ về những ngày tháng có em,
lênh đênh biển sóng,
tâm tư trở về hoang mạc,
thắp sáng huyền ngôn.
SG 2-10-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét