Thơ Kiều Giang
Trên cánh võng thời gian
ta ru em vào sắc hương nhật nguyệt
em có nghe, vầng trăng khuya trào huyết những lời ru
trái tim mùa thu lăn qua chiều tím
mùa đông đã ẩn hiện cuối trời
Hãy thắp hồng ngọn lửa tim côi
cho ta hơi ấm trong đêm dài thế kỷ
ta vẫn ôm hoài câu kinh người trinh nữ,
ngồi ru xanh năm tháng cho người
Ta cúi hôn lên vành môi em cổ tích
hát bài thánh ca hoang lạnh giáo đường
trong hương đêm trừ tịch
cánh tay gầy chao cánh võng thời gian
Ta trở về yêu hương sắc của đêm
nơi ấy chỉ có bóng em cùng tinh anh nguyệt quế
trên dòng sông đêm mặt trời rơi lệ
giữa ngăn cách mênh mông…
Biết người có còn giữ lời nguyện mùa thu
để cùng ta băng qua vô thường ảo diệu
sỏi đá hoang vu ngàn năm đứng đợi
trĩu nặng đất trời từng bước lãng du…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét